Tháng tư, xuân về hoa nở, cỏ mọc chim bay, cũng là mùa buồn ngủ nhất trong năm. Đặc biệt là mùa xuân năm nay, ngủ bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Lạc Táp không biết người khác có như vậy hay không nhưng với cô là thế.
Mỗi sáng đều là Tưởng Mộ Tranh xốc chăn của cô lên, mạnh mẽ kéo cô rời giường.
“Em ngủ thêm năm phút đồng hồ nữa thôi.” Lạc Táp cò kè mặc cả.
“Một phút đồng hồ cũng không được, nhanh dậy đi, anh đưa em đến đơn vị, còn phải chạy ra sân bay nữa.” Tưởng Mộ Tranh đưa quần áo cho cô: “Anh mặc giúp em nha?”
Lạc Táp lắc đầu: “Để em tự mặc.”
Cô xoa xoa chân mày, tỉnh táo hơn không ít, lúc này mới nhớ tới hôm nay Tưởng Mộ Tranh phải đi công tác.
Anh đã ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng cùng bộ vest đen.
Đơ ra hai giây, sau đó Lạc Táp bò lăn long lóc ngồi dậy, “Anh còn chưa xếp va li ha? Để em đi xếp liền cho anh.”
Tối hôm qua anh nhận được điện thoại báo phải đi công tác đột xuất. Sau khi bọn họ về nhà ăn cơm rồi tắm xong, vốn dĩ cô muốn đi thu xếp hành lý cho anh, kết quả lại bị anh ôm lên trên giường lăn lộn đến nửa đêm, sau đó mệt nên ngủ luôn.
Tưởng Mộ Tranh: “Anh xếp xong hết rồi, chỉ còn chờ em rời giường và đánh răng rửa mặt xong là chúng ta đi xuống lầu nữa thôi.”
Ăn sáng cũng không còn kịp nữa, vì để cho cô ngủ thêm được vài phút nên anh hy sinh luôn khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16462/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.