Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn
Vốn là Lạc Táp đã ngồi dậy, nhưng nghe Tưởng Mộ Tranh nói vậy thì nằm xuống lại.
“Làm sao vậy? Không đi nữa hả?”
“Ừ, buồn ngủ quá, anh đi đi.”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Thế anh cũng không đi nữa.”
Anh cũng nằm xuống, đắp chăn lại đàng hoàng, trong ổ chăn thì ôm chặt lấy cô, thỉnh thoảng lại hôn hôn lên môi cô.
Lạc Táp bị anh ôm đến ngạt thở: “Anh buông lỏng một chút đi.”
“Không buông.”
Lạc Táp thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho anh ôm.
Qua vài phút, cô hỏi anh: “Anh không đi toilet à?”
Tưởng Mộ Tranh: “Không đi, vừa rồi gạt em chơi thôi.”
Lạc Táp đẩy đẩy ngực anh: “Vậy anh buông em ra, em muốn đi toilet, anh tiếp tục ngủ đi.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Anh dùng sức gãi gãi bên hông cô.
Lạc Táp sợ nhột, bật cười lên tiếng, ngọ nguậy trong lòng anh: “Tưởng Mộ Tranh, anh phiền quá đi.” Cô lấy chân đá anh.
Vốn là Tưởng Mộ Tranh không tính trêu chọc cô, nhưng cô tỉnh dậy sớm như vậy, chắc hẳn là bụng đầy tâm sự nên không ngủ được, anh muốn chọc chọc cho cô vui, dời lực chú ý của cô đi một chút.
Anh lật người đè cô xuống bên dưới, hai chân kẹp chặt lấy chân cô.
Lạc Táp liều mạng giãy giụa, giương nanh múa vuốt chống lại anh.
Hai người đùa giỡn thành một khối. Tiếng cười không ngừng vang lên.
“Tưởng Mộ Tranh, anh là đàn ông, sức lực lớn như vậy, đây là đang bắt nạt em đó!”
“Chờ tới sau này anh sẽ đổi một cách thức khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16455/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.