Khi đi xuống đến tầng tám, Lạc Táp rút bàn tay đang được Tưởng Mộ Tranh nắm ra, dựa vào tay vịn cầu thang, nhấc chân lên xoa bóp mắt cá chân.
“Bị trẹo chân rồi hả?” Tưởng Mộ Tranh khom lưng xuống giữ lấy chân cô rồi nhẹ nhàng mát xa.
Lạc Táp: “Không sao, không phải bị trẹo. Do ngày thường quen đi giày đế bằng. Hôm nay bỗng đổi qua đi giày cao gót, lại đi bộ nhiều tầng như vậy nên có chút không thoải mái.”
Hôm nay cô còn cố tình trang điểm, sau khi mặc váy vào thì cảm thấy giày đế bằng không hợp nên chọn một đôi giày cao gót.
Rốt cuộc đây là lần đầu tiên dẫn bạn trai đến gặp mặt người lớn trong nhà, trong lòng cô cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng ai ngờ sẽ trở thành tình huống như vậy.
Tưởng Mộ Tranh buông chân cô ra, biết cô không chỉ mỏi chân, mà là tâm cũng mỏi mệt nên đi không đặng.
Anh lấy khăn giấy từ trong túi của cô ra, rút thêm mấy tờ rồi trải lên bậc thang: “Ngồi một lát đi, bên này cũng không có ai.”
Nói rồi chính anh cũng ngồi xuống.
Lạc Táp bước xuống thêm một bậc, ngồi xuống gần anh, hai tay ôm đầu gối, úp mặt xuống, trán chống lên đầu gối, không muốn nói gì.
Tưởng Mộ Tranh xoa xoa gáy cô, đau lòng không thôi.
“Lạc Lạc.”
“Hở?”
“Có chuyện, anh muốn trưng cầu ý kiến của em.”
Lạc Táp ngẩng đầu, “Ừm, anh nói đi.”
Tưởng Mộ Tranh nói sơ qua việc hợp tác với Sở Nhất Sơn, sau đó hỏi cô: “Hiện tại bọn anh chưa kí hợp đồng. Cho dù đã ký,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16451/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.