Tưởng Mộ Tranh tới công ty cũng bắt đầu bận rộn lên, chuyện tình cảm đều tạm thời gác qua một bên.
Buổi sáng có hai cuộc họp, khi cuộc họp cấp cao cuối cùng kết thúc là đã 11 giờ rưỡi.
Trở lại văn phòng, thư ký lại đây báo cáo lịch công tác trong tuần, sau khi kết thúc lại hỏi Tưởng Mộ Tranh: “Tưởng tổng, mấy tập đoàn hợp tác với chúng ta gửi thư mời tiệc cuối năm tới. Ngài sẽ tự đi, hay là để Phó tổng đi thay ạ?”
Tưởng Mộ Tranh ngước mắt: “Bây giờ đã gửi thư mời tiệc thường niên rồi sao?”
Thư ký: “Đúng vậy, đã cuối tháng 11, rất nhiều công ty đều mở tiệc thường niên vào trước lễ Giáng Sinh.”
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu, hơi cân nhắc một chút: “Tôi không đi, cô sắp xếp đi.”
Vốn dĩ anh cũng không ham thích mấy chuyện tiệc tùng này, hơn nữa anh lại chẳng hào ứng với mảng kinh doanh kia. Anh cũng không thực sự giỏi kinh doanh, xác thực mà nói, là không thích, chuyện không thích thì anh sẽ không tốn tâm tư.
Lúc trước mạo hiểm kinh thương cũng là có nguyên nhân khác.
Hiện nay tập đoàn có thể có quy mô như vậy đều là công lao của người nhà anh, cháu trai trai cả cùng anh Tư của anh bỏ ra tâm tư và tinh lực nhiều hơn anh rất nhiều.
Anh cũng chỉ lăn lộn với cái mác ông chủ mà thôi.
Trong một năm, anh dành một nửa thời gian để chơi, rong chơi khắp thế giới, nhìn như ăn chơi đàng điếm không làm việc đàng hoàng, nhưng thật ra anh lại đang làm việc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16431/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.