Lạc Táp nhìn chằm chằm màn hình di động, do dự xem có nên ra ban công hay không.
Đi chính là dung túng anh, nếu không đi, với tính cách của anh thì không đến mức ném đá vào cửa kính, nhưng nói không chừng sẽ đứng ở dưới lầu gọi cô.
Mà ở trong toilet, Chu Nghiên đang đùa giỡn rất vui vẻ với con trai, thằng nhỏ vẫn luôn kêu mẹ ơi mẹ ơi trong video, chẳng hề biết mệt.
Trong lòng Lạc Táp vẫn chẳng thể an tĩnh được, tin nhắn của Tưởng Mộ Tranh lại đến, anh nói: 【 Còn một phút nữa. 】
Lạc Táp: 【Anh có biết là anh làm phiền người khác lắm không hả!】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Nếu không làm phiền em thì quay đầu một cái là em sẽ quên mất anh ngay. Em ra chỗ cửa sổ sát ban công đi, anh nhìn một cái thôi, nhớ em. 】
Lạc Táp ấn tắt màn hình di động, anh nói lời âu yếm như hạ bút thành văn, nhưng lại chẳng hề đột ngột.
Do dự một lát, cô đứng dậy, tròng thẳng áo khoác dài vào bên ngoài áo ngủ.
Vùng ngoại thành gió lớn, khoảnh khắc cửa sổ mở ra, gió lạnh xộc thẳng vào, Lạc Táp đưa tay bắt lấy cổ áo, nhìn xuống phía dưới thăm dò.
Đèn đường không sáng mấy, nhưng cô vẫn thấy được Tưởng Mộ Tranh ở dưới tán cây khô. Anh đang dựa vào thân cây, lá trên cành gần như đã rụng hết, chỉ còn lác đác vài chiếc lá vàng phất phơ trong gió, lung lay sắp rụng.
Một tay Tưởng Mộ Tranh kẹp điếu thuốc, một tay cầm di động lắc lắc, ra hiệu cho cô nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16427/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.