Khi Tưởng Mộ Tranh về đến nhà thì cũng đã gần 12 giờ khuya. Anh thu xếp hành lý đơn giản, nhìn cái áo sơ mi màu đỏ rượu trong tủ quần áo, suy nghĩ thoáng qua, vẫn lấy nó ra gấp lại, xếp vào va li.
Anh lại xem dự báo thời tiết, thời tiết trong khu vực đó đều khá tốt, cũng không lạnh nên không tính mang áo khoác, vốn dĩ anh cũng không sợ lạnh.
Khi kéo va li lên, anh cứ cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mang thêm áo khoác, lỡ như cô mặc đồ bó sát thì lúc đó còn có thể cho cô khoác ngoài.
Mở tủ quần áo ra, chọn chiếc áo gió dài màu xanh biển.
Sắp xếp ổn thoả mọi thứ, tắm xong cũng đã 1 giờ rưỡi.
Đã trễ thế này, vậy mà chẳng hề có chút buồn ngủ.Tưởng Mộ Tranh rót ly nước ấm, ra sân thượng ngắm cảnh đêm.
Nhàn rỗi lại nhàm chán, anh lấy di động ra, vào giao diện Wechat của Lạc Táp xem, kết quả cô chặn anh xem nhật ký nên anh chẳng xem được gì.
Anh cười khẽ, cô nàng này.
Lòng dạ hẹp hòi.
Không vào được giao diện Wechat của Lạc Táp, anh quay lại xem vòng bạn bè của mình. Vài phút trước mẹ lại đăng một ảnh tự sướng, anh nhấn like.
Rất nhanh, mẹ gọi điện thoại đến: “Mấy giờ rồi mà con còn chưa ngủ?”
Tưởng Mộ Tranh: “Không buồn ngủ.”
Đào Doãn Phàm cười: “Kích động?”
Tưởng Mộ Tranh đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc, ra vẻ trấn định nói: “Kích động cái gì?”
“Kích động vì ngày mai có thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16414/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.