Lạc Táp đến dưới lầu của nhà hàng, dừng xe xong, mới vừa đẩy cửa bước xuống thì di động rung, cô tưởng Phó Duyên Bác thúc giục cô nên vội lấy ra xem, kết quả lại là Tưởng Mộ Tranh.
Anh nói: 【 Tôi đang ở sảnh chờ. 】
Lạc Táp: “...!!!”
Sao anh ta biết mình ăn cơm ở đây?
Chắc là mẹ nói với anh ta.
Cô híp híp mắt, đúng là âm hồn không tan.
Phỏng chừng là lần đầu tiên xem mắt, mẹ thì không ở trong nước, lại sợ cô không để tâm rồi ứng phó cho qua nên tìm một người tới để giám sát cô.
Mặc kệ, Tưởng Mộ Tranh muốn đến thì đến thôi, sau bữa cơm, cô sẽ giải thích với Phó Duyên Bác sau.
Tới sảnh chờ, Tưởng Mộ Tranh đang đứng ở cửa thang máy chờ cô.
Lạc Táp hơi sững sờ. Hôm nay anh mặc trang phục rất công sở, sơmi trắng với bộ vest đen, có vẻ chín chắn và trưởng thành, chẳng có tí dính dáng nào với tên bỉ ổi tự luyến trước kia.
Tưởng Mộ Tranh cũng đã thấy cô, không kiên nhẫn mà thúc giục: “Còn lề mề gì nữa, nhanh lên đi.”
Anh ấn thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra, theo bản năng anh duỗi tay chống cửa, để cô đi vào trước.
Lạc Táp không chậm chạp nữa, nhanh chân bước vào, anh theo sát phía sau.
Cửa từ từ đóng lại.
Cô nhìn anh thông qua gương trong thang máy: “Anh không cảm thấy phiền hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “Phiền chứ, nhưng đây là trách nhiệm của người được nhờ vả.”
Thật sự anh không có ý định sẽ đến, sau khi dặn dò cô xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-mot-chieu/16412/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.