Chương trước
Chương sau
"Bang bang bang!" Cơm nước xong xuôi, Liên Kỳ đang tự giác thu dọn bát đũa, cửa chính trong nhà đã bị người gõ vang.
"Ai vậy?" Liên Anh vừa hỏi, vừa bước nhanh chạy tới mở cửa. Lúc nhìn thấy người ngoài cửa, thần sắc trên mặt không khỏi biến đổi, không quá tình nguyện hô: "Thím Viên, Quân ca. "
Đứng ngoài cửa, ngoại trừ Minh Quân, còn có một nữ nhân trung niên nhìn qua có chút tuổi tác, bộ dáng có chút nghiêm túc.
Người này Liên Anh quen biết, nàng là thê tử Viên Thanh nhà trưởng thôn Minh gia, quan hệ với Liên gia xem như không tốt không xấu. Nhưng Liên Anh không thích người này, bởi vì nàng từng nghe nữ nhân này nói xấu đại ca nhà mình!
Cho nên sau khi nhìn thấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Anh nhất thời cứng lại, thậm chí ngay cả cửa cũng không tránh ra, cứng rắn hỏi, "Xin hỏi có chuyện gì không? "
"Anh nhi, đại ca nhà ngươi đâu? Ta đang tìm hắn có chút chuyện." Nữ nhân trung niên kia cũng không quá để ý thái độ của Liên Anh, tiểu hài tử mà, cũng không có ai thật sự đi so đo.
Liên Anh không tình nguyện đáp: "Đại ca đang bận bên trong! "
"Không có việc gì, không phải là thu thập bát đũa sao? Ta sẽ đợi. " Thím Viên tỏ vẻ không quan tâm.
Lúc này Liên Anh mới không còn cách nào khác, đành phải nhường người vào.
Minh Quân tận lực đi ở phía sau, sờ sờ đầu Liên Anh.
Liên Anh có chút khó hiểu, còn có chút ủy khuất, "Quân ca, người đó tới đây làm gì? "
Minh Quân thấp giọng, "Ta cùng Thu Lộc chuẩn bị đi khai hoang ở phía nam, liền dùng phương pháp ruộng bậc thang A Kỳ nói. Nhưng lúc khai khẩn nhất định sẽ bị người trong thôn nhìn thấy, đến lúc đó không ít người sẽ học theo. Đây dù sao cũng là chủ ý của A Kỳ, cũng không thể để cho người khác chiếm được. "
Cho nên sau khi Minh quân cùng Thu Lộc thương lượng, liền quyết định đi tìm thôn trưởng trước. Đầu tiên nói ý tưởng này là của Liên Kỳ nghĩ ra trước rồi tính sau.
Dù sao ruộng bậc thang này khai canh ra, đến lúc đó người được lợi khẳng định không chỉ có Minh gia thôn bọn họ. Mà những thôn gần đó đều có địa hình tương tự, nên nhất định sẽ được dụng tới!
Đây là sự kiện trọng đại, có lợi cho đất nước và nhân dân! Tuy nói chủ ý này nhìn giống như rất đơn giản, nhưng bậc thang đá xanh kia mọi người đi qua đi lại vô số lần, sao lại không thấy người khác đưa ra chủ ý ruộng bậc thang này?
Mà thôn trưởng, sau khi nghe xong, đã kéo Thu Lộc cùng nhi tử nhà mình đi núi hoang phía nam tiến hành thí nghiệm.
Viên Thanh ở nhà một mình cũng không có chuyện gì, liền tìm Minh Quân, cùng nhau bái phỏng nhà Liên Kỳ.
***
"Thím Viên hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?" Mời người vào trong phòng, Liên Kỳ lại bưng thêm một chén nước trắng, ừm, nhà bọn họ hiện tại không có lá trà.
Bất quá thím Viên cũng không thèm để ý, nàng lại đây, thứ nhất, là vì chuyện ruộng bậc thang kia, thứ hai, chính là tò mò người đàn ông lạ mặt của nhà Liên Kỳ.
Chỉ là, sau khi ngồi xuống, Viên Thanh lấy ánh mắt nhìn lướt qua, không phát hiện thân ảnh Đường Vô Dục, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc.
"Kỳ ca nhi, lần này ta đến, chính là muốn hỏi ngươi một chút chuyện ruộng bậc thang, ngươi có tính toán gì?"
"Hả? Tính toán gì? "Liên Kỳ không hiểu lắm.
"Lão đầu tử đã mang theo Thu Lộc cùng những người khác đi thử khai canh ruộng bậc thang rồi. Nếu như thành công, trong thôn chúng ta tăng thêm bao nhiêu mẫu đất đây! Ngươi đây chính là đại công thần trong thôn chúng ta, cho nên lão đầu tử quyết định đem cống hiến này của ngươi báo lên! "
"Hả? Báo lên? "Liên Kỳ suy nghĩ một chút, lịch sử của hắn đại khái đều trả lại cho lão sư, thực sự không biết loại hoạt động này có xảy ra ở thời cổ đại hay không.
Hơn nữa, Liên Kỳ rất hoài nghi, coi như là báo lên, thật sự sẽ không bị người ta nuốt riêng sao?
"Nguyên bản là muốn trực tiếp báo lên trấn cho ngươi, nhưng mà..." Viên Thanh nhìn thoáng qua Liên Thụy, "Đây không phải là Thụy tiểu tử nhà ngươi chuẩn bị thi khoa sao? Nếu có chút cống hiến, vậy cơ hội trúng tuyển chẳng phải là lớn hơn một chút sao? "
Thím Viên vừa nói như vậy, Liên Kỳ có chút hiểu rõ, cho nên mục đích nàng đi chuyến này, chính là muốn hỏi hắn một chút, có phải lúc báo cáo thay xà đổi cột một phen, đổi thành Liên Thụy.
"Không được!" Liên Kỳ còn còn chưa mở miệng, Liên Thụy đã kiên định đứng lên nói, "Đây là đại ca ta nghĩ ra, đó chính là của đại ca! Không ai có thể cướp nó!"
Cho dù là chính hắn cũng không được! "Ai đã đưa ra ý tưởng này? "
Viên Thanh không nghĩ tới phản ứng của Liên Thụy lại kịch liệt như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút sững sờ, "Đây, là tiểu tử Minh Sơn kia nói, ta cảm thấy có đạo lý liền..."
"Minh Sơn!" Liên Thụy cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này, "Ta đã biết! "
"Cái này... Có chuyện gì vậy? "Sắc mặt thím Viên khẽ biến, hiện tại nàng đã phát hiện, chính mình, hình như là hảo tâm làm chuyện xấu?
"Nói dối đóng góp, khi thi bị phát hiện, nhẹ thì trục xuất khỏi phòng thi, nặng thì ba năm không được thi, thím Viên, thím cảm thấy thế nào?" Liên Thụy gằn từng chữ nói.
Sau khi nghe Liên Thụy giải thích, sắc mặt Liên Kỳ nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.