Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hà Rockin.
Liên Kỳ theo phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên, ý bảo mình vô hại, nhưng giơ tay lên một nửa, hắn nghe thấy thanh âm "cạch cạch——".
Tuy rằng lúc trước chưa từng nghe qua, nhưng không biết vì sao, hắn liền xác định đó nhất định là thanh âm khởi động của lò xo, vì thế, hắn lập tức dừng động tác của mình, duy trì một động tác có chút buồn cười cứng đờ tại chỗ.
"Này, tráng sĩ. " hắn thật cẩn thận mở miệng, "Chúng ta thương lượng một chút, quân tử động khẩu không động thủ? "
Người đàn ông lạnh lùng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ như cũ.
Liên Kỳ nghẹn ngào nuốt nuốt nước miếng, ý đồ cùng y giảng đạo lý, "Ngươi xem, cả người ngươi đầy máu rơi xuống sân nhà ta, ta cả người đầy thương tích còn không chút do dự đi ra cứu người. Bây giờ, ngươi cầm vũ khí tới đe dọa bọn ta, cái này có chút giống lấy oán trả ơn phải không? "
Người đàn ông lạnh như băng đối diện vẫn không hề động đậy.
Liên Kỳ không cách nào, chỉ có thể yên lặng nhìn thẳng vào mặt y.
Nhưng hai người nhìn chằm chằm vào nhau, Liên Kỳ cảm thấy không đúng.
Quần áo trên người người này sao lại quen mắt như vậy?
Cái cổ V khoét sâu kia, vải màu đen thần bí kia, còn có trang trí kim loại từ đầu đến chân, nhất là chân trái, giống như móng vuốt gà, Liên Kỳ luôn cảm thấy trong nháy mắt y sẽ bắt đầu cào đất.
Còn có vũ khí trên tay y hiện ra ánh sáng màu lam, như thế nào càng nhìn càng giống... Hộp Thiên Cơ?
Tôi ***!
(*)艹芔茻: bên trung từ 屮 này đọc là (cǎo) nghĩa là cỏ, đồng âm với f*ck và được dùng thay thế cho từ f*ck.
Kết hợp này, không phải là nhân vật trong một trò chơi mà hắn từng chơi trước đó sao?
Đường Môn! Tục ngữ gọi là Pháo ca! Pháo ca này cầm trong tay là đại cam vũ mà vô số người khao khát!
Vũ khí màu cam! Có thể nói là vũ khí lợi hại nhất trong trò chơi hiện nay! Vô số người khao khát!
Nếu như không phải nội tâm còn tồn tại một tia lý trí, chỉ sợ hắn liền trực tiếp nhào tới sờ!
Hắn bình tĩnh lại, mở miệng nói, "Ngươi là người của Đường Môn. " Ngữ khí phi thường khẳng định.
Lần này, trong mắt nam nhân đối diện rốt cục cũng có một chút gợn sóng.
Liên Kỳ thấy có hi vọng, vội vàng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, "Kỳ thật, ta cũng là đệ tử Đường môn, môn hạ môn chủ đương nhiệm! Cơ biến vô tận! "
Thấy thần sắc trên mặt người nọ có ý giãn ra, Liên Kỳ cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, hắn không có đoán sai.
Hắn nói tiếp: "Ta đã lâu không trở về, Đường Môn có ổn không? "
"Còn tốt." Một đạo thanh âm trong trẻo như ngọc thạch chạm nhau truyền đến, nam nhân đối diện rốt cục mở miệng, "Thiên Cơ Hạp của ngươi đâu? "
Liên Kỳ dừng một chút, trong lòng bắt đầu bồn chồn, nhân vật của hắn trong trò chơi cũng là một Pháo ca, vậy khẳng định là có Thiên Cơ Hạp, nhưng hiện tại hắn...
Hít sâu một hơi, hắn thăm dò đem tay mình đặt xuống, không nghe thấy tiếng lò xo, Liên Kỳ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta có nói chuyện ở một nơi khác không? Ta nghĩ, có một số điều ngươi cũng không muốn người khác biết, phải không? "
Sau khi trầm mặc một hồi, thanh âm trong trẻo lại vang lên, "Địa điểm. "
Liên Kỳ nhìn chung quanh, chỉ chỉ một cây lựu trong viện, "Ở bên kia đi. "
Lại đẩy Liên Thụy, hướng về phía người đàn ông kia nói: "Hắn không có uy hiếp gì, trước tiên để cho hắn trở về phòng đi? "
Thấy Pháo ca kia mặt lạnh khẽ gật đầu, hắn liền vội vàng đẩy Liên Thụy về phía phòng.
Liên Thụy bị đẩy lảo đảo một cái, theo phản xạ bắt lấy quần áo của Liên Kỳ.
Liên Kỳ sờ sờ đầu hắn, thấp giọng an ủi nói: "Đi đi, trông chừng đệ đệ muội muội, đừng chạy ra, ta cùng vị này... Đại ca ca có chuyện muốn nói. "
Thấy Liên Thụy bất động, Liên Kỳ khó có được nghiêm mặt, "Mau đi! "
Liên Thụy trước kia rất tôn trọng đại ca nhà mình, lúc này thấy đại ca tựa hồ có xu hướng tức giận, đành phải ngoan ngoãn di chuyển vào trong phòng, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Liên Kỳ.
Liên Kỳ không nhúc nhích, kỳ thật hắn không dám động đậy, sợ mình làm ra động tác gì đó làm cho vị Pháo ca kia cảm thấy có uy hiếp.
Chờ thân ảnh Liên Thụy biến mất ở phía sau cửa, Liên Kỳ trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía nam nhân đi về phía dưới tàng cây lựu. Đưa lưng về phía một đệ tử Đường Môn vũ trang hạng nặng, chỉ có hai khả năng, một loại là biểu hiện tín nhiệm, mà loại còn lại, là tuyệt đối tự tin vào giá trị vũ lực của mình.
Nhưng cánh tay và bắp chân nhỏ bé của Kỳ, nhìn cũng không có uy hiếp gì, cho nên khả năng thứ nhất cao hơn một chút. Vì thế, vẻ cảnh giác trong mắt vị Băng Sơn Pháo ca kia thoáng lui đi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
***
Bây giờ là mùa ra hoa lựu, những bông hoa lựu đỏ rực nở rộ, điểm xuyết giữa những chiếc lá xanh biếc, càng thêm rực rỡ.
Mà lúc này, dưới tàng cây màu đỏ rực kia, một thiếu niên gầy gò đang đứng. Tuy rằng mặc một thân xiêm y đơn sơ thô kệch, nhưng dung nhan như ngọc, dung mạo tuấn mỹ, nhìn giống như một tiểu công tử gặp nạn.
Nam nhân lãnh làng chậm rãi đi tới, Thiên Cơ tráp trong tay thủy chung vẫn không buông xuống.
Liên Kỳ cũng không thèm để ý, mà mở miệng xác nhận: "Xung quanh này không còn ai chứ? "
Thấy người đàn ông kia gật đầu, Liên Kỳ lại chỉ vào chính mình nói: "Lại nói tiếp ngươi có thể không tin, kỳ thật ta đã sớm chết, nhưng linh hồn của ta, hoặc là nói là hồn phách của ta, lại bám vào một khối thân thể này. "
Nhìn đôi mắt hơi gợn sóng của người đàn ông đối diện, Liên Kỳ ở trong lòng yên lặng chửi bới: Tôi dễ dàng sao, rõ ràng là ở bữa tiệc tri ân thầy cô uống say, sau khi tỉnh lại đã ở chỗ này! Đành rằng không phải nói là kiếp trước mình đã chết, bất quá, hắn có thể đi tới nơi này, vậy kiếp trước của hắn ước chừng cũng là lành ít dữ nhiều đi?
Nghĩ tới đây, thần sắc của hắn có chút ảm đạm, cũng không biết phụ thân hắn sẽ đau lòng như thế nào đây...
Chỉ là rất nhanh hắn liền đem cảm xúc ảm đạm này thu lại, hiện tại trọng yếu nhất, là như thế nào thu được tín nhiệm của vị Pháo ca này, bằng không, khả năng cái mạng nhỏ này của hắn hiện tại cũng sẽ vứt bỏ!
"Chứng cứ." Vị Đường Môn đại hiệp này là chuẩn bị đem 'tích chữ như vàng' quán triệt đến cùng.
Liên Kỳ mở hai tay ra, "Chuyện này thật sự là quá ly kỳ, ta cũng không biết xuất ra loại chứng cớ gì ngươi mới có thể tin ta. Hơn nữa, nơi này đã không còn là Đại Đường, thế giới này là Đại Đường đế quốc. Đường của Hải Đường, không phải Đường môn. "
Nhìn người nọ mang theo chút khiếp sợ con ngươi, ánh mắt Liên Kỳ rơi vào giữa ngực bụng của hắn.
"Vết thương của anh đã khỏi chưa?" Lúc nam nhân trầm mặc, Liên Kỳ đột nhiên hỏi.
"Vô sự."
"Như vậy đi, ta là tâm pháp song tu, ta đem skill.... Tên chiêu thức nói hết một lần, ngươi xem như vậy có thể chứng minh thân phận của ta không? "
"Có thể."
"Được!" Liên Kỳ hắng giọng, dựa theo thói quen bình thường của mình khi chơi trò chơi, đầu tiên là đem tên kỹ năng dưới Kinh Vũ quyết tâm pháp đọc một lần, tiếp theo lại đem Thiên La Quỷ Đạo tâm pháp phía dưới cõng ra.
Sau khi học xong, hắn còn có chút ý còn chưa thỏa mãn, "Muốn ta nhắc lại lần nữa Tứ trưởng lão không? Ngươi thuộc trường phái nào? Tên ngươi là gì?"
Hai vấn đề cuối cùng này, thuần túy chính là bĩu môi nói ra, Liên Kỳ cũng không trông cậy vào người đàn ông này trả lời hắn.
Thế nhưng thanh âm có chút trong trẻo kia lại lần nữa vang lên, "Môn hạ Tam trưởng lão, danh Vô Dục. "
Liên Kỳ chớp chớp mắt, nhớ tới thiết lập của vị tam trưởng lão này. Là thủ lĩnh đương nhiệm của tổ chức sát thủ thần bí nhất Đường Môn, mà người trong tổ chức sát thủ kia, đều là sát thủ trong sát thủ, tinh anh trong tinh anh, họ đều làm những nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi cư nhiên là môn hạ của Tam trưởng lão? "
"Ừm."
Pháo ca trả lời vẫn cao lãnh ngắn gọn như cũ, nhưng Liên Kỳ bỗng nhiên liền yên lòng, bởi vì Tam trưởng lão có nguyên tắc —— lão nhược cô độc bất sát, ấu tiểu vô y bất sát, trung lương nhân nghĩa bất sát, chính nhân quân tử bất sát.
(*)già yếu cô độc không giết, còn nhỏ không nơi nương không giết, trung lương nhân nghĩa không giết, chính nhân quân tử không giết.
Bốn huynh đệ tỷ muội bọn họ, như thế nào, cũng có thể dính hai chữ yếu cùng ấu đúng chứ?
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Từ cái tên kìa các bạn có thấy cái gì không? (/ω)
Pháo ca mặc bộ đồ là Sóc Tuyết, bộ đồ mới ra gần đây nhất, tôi vẫn thích Sóc Tuyết hơn một chút.
Tôi đã đăng một hình ảnh, quan tâm có thể nhìn thấy oh ~
edit: ui là chời, chuỵ tác giả đăng tấm hình gì mà khum thấy gì hớt.
Mò baidu ra tấm này nè m.n
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.