7
Tôi và Trì Dã trở thành bạn cùng bàn, nguyên nửa học kỳ đầu tiên cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Anh không thích học tập, sau khi tan học chẳng bao giờ thấy anh có mặt ở chỗ ngồi.
Ngay cả bài tập về nhà cũng có người viết giúp anh, trong tiết tự học không phải là nằm sấp xuống ngủ thì cũng là trốn học đi quán net chơi.
À, lại còn luôn có người tới tìm anh nói chuyện nữa chứ, ồn ào.
Tiết tự học hôm đó anh không tới lớp. Bởi vì tối hôm qua thức đêm nên tôi hơi buồn ngủ, cho nên đã gục mặt xuống bàn thiếp đi một lát.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đợi tới lúc tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra thì lập tức liền đối diện với một đôi mắt đang bình tĩnh vọng lại đây.
Trì Dã không biết đã về từ lúc nào, đang cùng tôi đối mặt, anh cũng nằm sấp trên bàn để ngủ bù.
Nhưng anh không nhắm mắt, tóc đen rối bời, mày rậm mi dài, đôi ngươi sâu thẳm sáng ngời như sông sao.
Anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào tôi, bốn mắt nhìn nhau làm tôi giật mình, nhưng anh lại không sợ gì cả.
Đầu lưỡi anh đẩy quai hàm, chậm rãi nói với tôi: "Trên mặt cậu có sợi lông mi rớt xuống."
Đây là câu đầu tiên anh nói với tôi.
Tôi không nghi ngờ lời anh nói, vội vàng lấy chiếc gương nhỏ trong hộp đựng bút ra soi, quăng luôn sợi lông mi kia đi.
Đồng thời còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-moc-van-the/2856591/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.