12
Ngày hôm đó khi bữa tiệc còn chưa bắt đầu thì tôi đã quay người rời khỏi.
Trực tiếp tắt nguồn điện thoại, không báo cho bất luận kẻ nào.
Tôi trở về ký túc xá, nhìn thấy Mỹ Trân đang nấu mì tôm. Tôi và cô ấy cùng nhau chia sẻ một gói mì tôm nóng hổi.
Cô ấy bất mãn nói: "Không phải cậu đi khách sạn ăn tiệc sao? Còn ở đây tranh gói mì với mình nữa, mình còn ăn chưa no đây này."
"Vậy mình lại đi mua hai gói nữa nhé?"
"Cậu dở người à Hứa Đường?"
"Mình chỉ cảm thấy, sơn hào hải vị cũng không bằng một bát mì tôm thôi."
"Hả?"
Tôi ngồi trên sàn ký túc xá với Mỹ Trân, trong lòng thật sự rất khó chịu, cũng rất uất ức. Sau đó tôi bắt đầu kể cho cô ấy nghe một vài chuyện, kể về tất cả những câu chuyện cũ liên quan tới tôi trong quá khứ.
Mỹ Trân ngẩn người ra, hồi sau liền ôm chầm lấy tôi: "Đường Đường, vậy mà mình cứ nghĩ cậu là người may mắn nhất trên đời này."
May mắn sao?
Thật sự may mắn.
Ngay sau khi bữa tiệc kỷ niệm kết hôn của ba mẹ anh kết thúc thì Trì Dã đã lập tức chạy tới tìm tôi.
Anh lại nổi nóng, vô cùng tức giận nói: "Dù có chuyện lớn thế nào thì em cũng không nên trực tiếp đi về mà không nói câu nào chứ. Đầu Gỗ, em biết rõ ngày hôm nay quan trọng đến nhường nào mà, em như vậy thì sao có thể để lại ấn tượng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-moc-van-the/2856580/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.