- Cậu nói thật?
"Tôi không rảnh mà đùa giỡn với cậu, tôi đi mua bánh cho vợ, vô tình thấy Lục Nghiên đang cùng ngồi ăn với Thời Thanh Diệu và hai đứa nhóc con."
Nhóc con?
Đầu Dịch Gia Húc đặt ra một dấu chấm hỏi lớn. Lại là ai?
"Được rồi! Tôi lập tức đặt vé."
Dịch Gia Húc không hỏi địa chỉ vì anh biết một khi nhắc đến Thời Thanh Diệu bạn thân của Lục Nghiên thì chắc chắn hai người sẽ ở cùng nhau, nếu Lục Nghiên đã về vậy anh chỉ cần đến nhà là tìm được cô ngay.
Nói là làm, vừa dứt khoát cúp máy anh liền đặt vé ngay lập tức, bản thân anh cũng nôn nao đến đứng ngồi không yên.
Thật nhớ, đã 5 năm trôi qua, anh vẫn giữ trọn vẹn một tình yêu khắc sâu trong đáy lòng, anh bây giờ chỉ muốn được tận mắt nhìn thấy cô.
Dưới ánh nắng trưa rực rỡ, cảnh sắc tự nhiên vẫn mãi tươi mới và lung linh. Những tia nắng ấm áp chiếu sáng cảnh đẹp của cuộc sống, hôm nay thật tốt đẹp làm sao.
Phong cảnh bao quanh lúc này thật dễ chịu. Các chóm cỏ xanh mướt như phủ một tấm thảm mềm mại dưới bước chân, gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa lan dịu dàng và tinh tế.
Hoa lá xum xuê thi nhau khoe sắc, từng cánh hoa màu sắc rực rỡ đong đầy sức sống và hi vọng.
Lục Nghiên đột nhiên muốn đổi không khí cho thoáng người một chút nên cô quyết định ra sau vườn hoa nhà Thời Thanh Diệu. Tự đi dạo một mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3645919/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.