Trong ngày hôm đó, phải ở lại Dịch gia nguyên một ngày, số từ chỉ trích móc mỉa cô cũng rất nhiều.
Dịch Gia Húc không thèm để ý đến cô, cô lại thất vọng thêm thất vọng, nếu bây giờ buông tay, cô có phải tệ lắm đúng không?
Ở Dịch gia quả thật chưa bao giờ là bình yên với cô, trong lúc Lục Nghiên đang bước đi dạo thì Lâm Minh Xuân lại từ đâu xuất hiện, cô ta tiến đến bên cạnh Lục Nghiên.
"Chị Nghiên, em đi dạo cùng chị nha!" Vừa nói vừa nghiêng đầu, trong biểu hiện không phải ý xấu.
"Em có thể tự đi, đi cùng người làm em bị thương em không sợ sao?"
"Đâu có, đi hóng gió thôi mà, chị đừng nhắc chuyện cũ chứ!"
Giọng ả ta có vẻ hơi run run khi Lục Nghiên nói về vấn đề lần đó. Tự nhột.
"Nếu được thì đi."
Cả hai người đi vòng quanh nhà, khuôn viên rất rộng, trời bên ngoài đã mát, đi dạo lại càng thích hợp hơn bao giờ hết.
"Chị Nghiên, chị cảm thấy chị xứng đáng với anh Húc sao?"
Câu hỏi đột ngột, nhưng bên trong lại có nghĩa rất sâu.
Lục Nghiên đáp lời:
"Em nghĩ xem, dù xứng hay không xứng đáng thì hiện tại vợ anh ấy vẫn là chị, em hiểu không?"
Ả siết chặt tay, không lẽ không hiểu.
"Chị à, em thấy chị không hợp với anh ấy đâu! Em hiểu chị đang là vợ của anh ấy, nhưng chị có chắc chắn...tình yêu của anh ấy vẫn nằm ở chỗ chị không?"
Lại nghiêng đầu, cười cái điệu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3635362/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.