Quay về thực tại.
Lục Nghiên nhìn anh bằng đôi mắt trong veo như ngày đó, Dịch Gia Húc lòng anh khế dân lên nỗi buồn khó tả.
Tại sao? Tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?
"Cô đi mà không nhìn đường sao? Cầu thang cao như vậy, hụt chân rất hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì rồi sao? Phải để ý bản thân với chứ!"
Chất giọng trách móc, pha thêm cả sự quan tâm không lời.
Lục Nghiên cúi đầu, hóa ra là anh trách cô về việc này.
"Em xin lỗi..." Giọng cô ngày một nhỏ dần.
Không biết cảm xúc trong anh lúc này như thế nào, khó tả? Mi mắt khẽ động,
anh khẽ nhằm tịch mắt lại, song lại mở ra, trầm giọng nói:
"Được rồi! Lần sau chú ý vào, bản thân còn không chăm sóc được thì sao chăm sóc được cho người khác!"
Nói rồi anh dời bước đi, để lại Lục Nghiên đứng đó, cô khẽ năng mắt nhìn theo phía anh, trong lòng cô khó hiểu.
Anh như vậy là đang quan tâm cô? Hay thương hại cô?
Đôi khi lời nói rất dễ nói, cũng có rất nhiều ý nghĩa, nhưng không phải lúc nào cũng cho người nghe một cảm giác dễ chịu.
Nửa đêm khuya thanh vắng, một cô gái trẻ trùm bích đầu bích cổ, đeo kính đen, khẩu trang đen trên người thêm quả style đen toàn diện.
"Ui! con muỗi chết bầm, dám cắn chị đây hả!"
Mộ Kim Thuần lon ton ngó nghiêng xung quanh cái đường lộ dẫn vào biệt thự nhà của thằng nhóc nào đó.
Mắt cô bỗng dưng sáng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623720/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.