"Này, Diệu Diệu em nhìn gì mà ngó nghiêng qua bên kia thế!"
Sau câu nói Thời Thanh Diệu mới quay người trở lại, không nhìn nữa, vì cô đã xác nhận được đúng thật người đó là chồng bạn thân cô rồi.
"Đúng thật cái tên không biết tốt xấu."
Thời Thanh Diệu cau mày, nghiến răng mắng, thật sự cô cũng chẳng có lấy miếng thiện cảm nào với chồng Lục Nghiên. Bề ngoài đẹp mã mà bên trong rách! rách! vô cùng. Trong mắt Thời Thanh Diệu, Dịch Gia Húc tệ hại như thế đấy!
"Diệu Diệu! Anh hỏi em sao không trả lời?"
"Hửm! Dạ, anh nói gì em không nghe rõ."
Vương Bách cười nửa miệng, anh gõ nhẹ lên trán Thời Thanh Diệu một cái, giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe cất lên:
"Em muốn ăn đòn à! anh nói em không nghe, nhìn ngó gì bên đó cái đám nam nhân kia?"
Cô lắc đầu lia lịa, sau đó mới cất giọng lên nói:
"Đâu có, tại bên kia là người quen thôi, em nhìn để xác nhận một chút ấy mà!"
"Thật không đấy!"
"Em nói thật mà, anh phải tin em, mà không tin thì anh buộc phải tin! Đơn giản chỉ như thế!"
Vương Bách "..."
Tiểu Tinh "..."
Hoàng Vạc Kiên "..."
Bàn ngồi bốn người mà chỉ có hai người nói chuyện, hai người còn lại thì bấm điện thoại bất cần sự đời, ai làm gì làm, hai người không biết, không liên quan.
.....................................
Khu mua sắm trung tâm thương mại.
Lục Nghiên đi lượng cả một vòng nhưng chẳng để vào mắt một thứ gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623684/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.