Chap 7 : Đệ Thập Tỷ tức giận Sáng hôm sau vừa tỉnh lại thì Đường Muội đã không thấy Đoan Mộc Khải đâu cả. Cô nhớ đêm qua cô ôm anh để ngủ mà sao giờ lại không thấy người ? Trong lòng có chút thất vọng, nghĩ là sáng sớm vừa mở mắt sẽ thấy anh đầu tiên ai ngờ lại không thấy người đâu. Đứng dậy lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Vừa mới bước xuống đại sảnh thì chẳng thấy ai, Đường Muội liền đi ra phòng bếp vừa xuống lại nhìn thấy sắc mặt không hài lòng của Đệ Thập Tỷ đang nhìn cô. Mới sáng sớm cô vừa ngủ dậy mà đã chọc giận Đệ Thập Tỷ rồi sao ? Không phải chứ ? Ngay cả cô còn không biết mình đã mắc phải lỗi sai gì mà biểu cảm của Đệ Thập Tỷ cho thấy bà đang rất tức giận chỉ là không có lớn tiếng mắng cô. - mẹ buổi sáng tốt lành ! Đường Muội không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn tiến lại ngồi xuống, theo bình thường đều sẽ chào buổi sáng. Đường Muội vừa ngồi xuống thì người giúp việc lại bưng thêm một phần thức ăn đặt trước mặt cô. Phần ăn vừa đặt xuống thì cô đã nhấc đĩa lên ăn. Bữa sáng hôm thật thịnh soạn luôn, một phần mì Ý cùng với một ít salad cùng một ly sữa tươi. - A.Khải đâu ? Đường Muội nghe Đệ Thập Tỷ nhắc đến Đoan Mộc Khải cô lại ngừng ăn, giờ cô mới biết lý do vì sao mà Đệ Thập Tỷ sáng sớm đã tức giận. Hoá ra là liên quan đến Đoan Mộc Khải, bởi vì bà không thấy anh cùng cô xuống nên mới không vui. Nhắc đến Đoan Mộc Khải cô mới chợt nhớ ra nói thế nào đây ? Sáng sớm cô đã không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Khải rồi. Đột nhiên nhớ lại mỗi ngày sáng sớm chưa tới 7h thì Đoan Mộc Khải đã rời khỏi nhà ra ngoài, hôm nay chắc cũng là như vậy. - anh...anh ấy ra ngoài từ sớm rồi ạ. Đường Muội mở mắt to nói dối một cách trót lọt nhưng lời nói dối này của căn bản chẳng thể nào qua được con mắt của Đệ Thập Tỷ. Đệ Thập Tỷ biết rất rõ Đường Muội nói dối rất dở, chỉ cần là nói dối thì cô sẽ lấp bấp, ánh mắt lại không nhìn trực diện vào đối phương mà lãng tránh sang nơi khác. Những dấu hiệu cơ bản này một người thường cũng có thể nhìn thấy rõ, cô chính là tự lòi cái đuôi. Đường Muội lại tiếp cúi đầu xuống ăn, cho nên không nhìn thấy được vẻ tức giận hiện rõ trên gương mặt của Đệ Thập Tỷ, cả tay của bà cũng bị nắm thành quyền. Nâng ly sữa uống một hơi hết cả ly, Đệ Thập Tỷ nói với bản thân nhất định phải bình tĩnh, không thể để bộ dạng của bà doạ Đường Muội. Dù thế nào muốn trách thì phải trách Đoan Mộc Khải, muốn mắng cũng phải Đoan Mộc Khải, Đường Muội chỉ vì quá yêu Đoan Mộc Khải nên mới lần này đến lần khác luôn giúp anh che giấu chuyện anh làm. Đoan Mộc Khải từ trên phòng đi xuống, tiến lại bàn ăn ngồi xuống đối diện Đường Muội. Đường Muội đang ăn lại đột nhiên ngước mặt theo cảm tính không tốt của mình, liền bị bóng dáng của Đoan Mộc Khải làm sặc sụa. Cô thay anh nói dối vậy mà anh lại từ đâu xuất hiện ở đây ? Giờ có muốn giải thích cô cũng không thể nghĩ ra nên nói cái gì. - thằng ranh đêm tân hôn mày lại để con dâu của mẹ ở trong phòng một mình đến phòng khách mà ngủ. Mày có phải không nghe lọt tai lời của mẹ nói hay không ? Đoan Mộc Khải không nói gì vẫn tiếp tục cúi xuống ăn. Đường Muội nhìn thấy Đệ Thập Tỷ vì chuyện của cô mà mắng Đoan Mộc Khải khiến trong lòng vô cùng áy náy. Cô biết Đệ Thập Tỷ luôn đứng về phía cô cho dù Đoan Mộc Khải cả đời cũng sẽ không quan tâm cô. Nhưng nếu cứ vì cô mà làm rạn nứt tình cảm của hai mẹ họ cô thật sự là phạm tội lỗi lớn. Nếu như không có Đệ Thập Tỷ thì Đoan Mộc Khải cả đời cũng chẳng nhìn cô lấy một cái huống chi là cưới cô về, còn để cô ngủ cùng phòng ngày ngày đều gặp mặt. Đường Muội rất muốn lên tiếng nói đỡ cho Đoan Mộc Khải nhưng gan cô không lớn. Từ lúc cô còn nhỏ mỗi lần mà Đoan Mộc Khải chọc giận hay không nghe lời thì Đệ Thập Tỷ sẽ tức giận mà tức giận thì sẽ không mắng mà trực tiếp cầm roi hay gia pháp của Đoan Mộc gia ra để mà đánh Đoan Mộc Khải. Mỗi lần Đoan Mộc Khải bị đánh đều có liên quan cô nhưng chẳng có lần nào cô có gan mà thay Đoan Mộc Khải đỡ roi. Cô rất hận bản thân sinh ra sao lại có lá gan nhỏ như vậy ? Nếu như cô thay Đoan Mộc Khải đỡ roi thì Đệ Thập Tỷ nhất định sẽ dừng tay. - mẹ...là lỗi của con, đừng mắng anh ấy nữa. Là con... Đường Muội định lên tiếng giải thích thì Đệ Thập Tỷ lại không nghe bởi vì bà biết Đường Muội luôn đứng về phía Đoan Mộc Khải nói đỡ thay anh, chỉ là không có gan cãi lại bà và đỡ roi thay Đoan Mộc Khải. Trực tiếp đứng dậy Đệ Thập Tỷ tát thẳng một bạt tay vào Đoan Mộc Khải. - Tiểu Muội là cô gái tốt, nó cái gì cũng nghĩ cho mày, còn mày ? Mày cái gì cũng chỉ có Trần Tuệ Nhiên, một chữ cũng cô ta, hai chữ cũng cô ta. Trong lòng mày có khi nào nghĩ đến Tiểu Muội hay không ? Đoan Mộc Khải nãy giờ không lên tiếng là vì anh luôn nhịn Đệ Thập Tỷ, anh xem bà là mẹ nhưng bà có xem anh là con trai hay không ? Từ khi Đường Muội vào Đoan Mộc gia tình yêu của bà đều dành hết cho Đường Muội, vậy còn anh ? Anh từ nhỏ đã bị bà sắp đặt, phải nghe theo lời bà nếu không thì luôn bị đánh. Tại sao ? Đến cả người con gái anh yêu mà bà cũng ngăn cản, chẳng lẽ trong mắt bà đều anh chọn là sai, đều bà sắp đặt mới luôn đúng ? Hết chap 7 * tớ quay lại rồi đây ! Thật xin lỗi các bạn vì đã bỏ bê truyện lâu như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]