Phùng Dụ nhìn thấy Trình Phóng, mặt lộ ra vẻ vui mừng, hô lên một tiếng anh Phóng, đi lên trước hai bước.
Thật là quá trùng hợp.
Gần đây có thể gặp được anh Phóng.
Hôm nay đúng lúc không có việc, nói không chừng có thể cùng anh Phóng đi gây chuyện.
Để xem có tìm được chỗ nào chơi chút xíu không?
Nhưng sắc mặt Trình Phóng không được tốt lắm.
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Dụ, đè nén sự tức giận, qua một lúc mới mở miệng nói: “Mẹ nó chứ cậu cũng được đấy.”
“Mọi ngày ở trên lớp cậu cũng thế này à?”
Ở trên lớp thế nào chứ?
Phùng Dụ không nghĩ là có chuyện gì. Đối với những học sinh như bọn họ mà nói thì không phải để học làm gì cả, chăm chỉ học hành mới kỳ lạ.
“Cậu đều nói chuyện với giáo viên như vậy hả?” Trình Phóng lại hỏi.
Lúc này Phùng Dụ mới phản ứng lại, Trình Phóng đang nói tới Minh Hạnh.
“Cô ta là giáo viên cái rắm gì chứ!” Phùng Dụ khinh thường nói: “Cũng chỉ lớn hơn bọn em năm sáu tuổi thôi, không gì có thể.”
“Cả lớp em không có đứa nào nghe lời cô ta, nói chuyện như thế cũng xem như là khách sáo với cô ta rồi.”
Phùng Dụ muốn tỏ ra mình ngang ngược, có cá tính một chút.
Cậu ta nghĩ, nhất định phải thật ngỗ nghịch thì mới khiến Trình Phóng nhìn mình bằng con mắt khác.
“Cả lớp đều như vậy?” Sắc mặt Trình Phóng càng khó coi.
Phùng Dụ không thèm nghĩ ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735999/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.