Buổi tối khi Minh Hạnh đi ra, Trình Phóng lại đứng ở cổng chờ.
Minh Hạnh sớm đã đoán được nên cố ý kéo dài thời gian, cô không muốn thấy Trình Phóng, nhưng không ngờ anh lại như âm hồn không tan như vậy.
Minh Hạnh đứng ở cổng do dự một lúc, nghĩ làm sao mới có thể tránh khỏi anh.
Chỉ là trường học không có cổng sau, có mỗi cổng lớn này thôi.
Cô chỉ có thể đi qua đó.
Thế là Minh Hạnh kiên trì đến cùng, chậm rãi đi tới.
Trời đã tối rồi, ngoài bác bảo vệ giữ cổng ra thì không có thêm ai nữa, Minh Hạnh cúi thấp đầu, đi về hướng đối diện với Trình Phóng.
Cô đã cố gắng hết sức nhấc chân, người vẫn bước đi tập tễnh.
Mắt cá chân nóng rực, có cơn đau nhè nhẹ truyền đến.
Cô không khỏi cắn răng, chịu đựng cơn đau.
Chưa đến hai phút, tiếng động cơ xe máy vang lên, Trình Phóng đã chặn trước mặt Minh Hạnh.
“Coi ông đây là không khí à?” Giọng Trình Phóng lạnh băng, giương mắt nhìn chằm chằm cô, trong đầu toàn là hình ảnh cô ghét bỏ muốn né tránh.
Vừa nãy rõ ràng cô nhìn thấy anh, nhưng lại cố ý làm như không thấy, rẽ sang hướng khác.
Người cũng đến trước mặt rồi. Minh Hạnh có vẻ cũng không tiếp tục né tránh nữa, cô cắn cắn khóe môi, vẫn cúi thấp đầu như cũ.
Sắc mặt cô bối rối ngượng ngùng, thật sự không muốn Trình Phóng làm phiền dây dưa.
Anh cứ như vậy quả thật đã mang tới phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735986/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.