Không có tiền đồ.
Không hợp với cậu.
Cho dù không phải nói cô, nhưng nghe mấy lời như vậy rất không thoải mái.
Sắc mặt Minh Hạnh càng ngày càng xấu.
Cô rời mắt, lách người đi qua Thái Hoành, sải bước về phía trước.
Đi chưa được xa, cô cắn răng, lại dừng lại.
Càng nghĩ càng tức giận.
Minh Hạnh xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái Hoành, dừng lại mấy giây cô mới mở miệng nói: “Là một người được dạy dỗ cơ bản đàng hoàng, cậu nên biết, không nên bôi nhọ sau lưng người khác.”
“Tôi thích ai, lựa chọn ai cũng không hề liên quan đến cậu.”
“Mấy lời hôm nay cậu nói, cậu còn không xứng bằng cậu ấy.”
Bên cạnh Minh Hạnh không thiếu người theo đuổi, cũng đã gặp qua rất nhiều loại người muôn hình muôn vẻ, ngày trước nếu như nghe mấy lời như vậy, căn bản cô sẽ không để ý.
Càng nói nhiều với anh ta thì càng phiền phức.
Nhưng bây giờ, vào thời khắc này, cô lại không nhịn nổi muốn phản bác.
“Còn nữa, có vài thứ tôi muốn đính chính một chút với cậu, cho dù không liên quan đến cậu.”
Minh Hạnh mang vẻ mặt hầm hầm tức giận khi còn đứng lớp ở Đường Lý, nói rõ từng câu từng chữ: “Cậu ấy rất ưu tú, rất thông minh. Chuyện cậu ấy có thể làm còn nhiều hơn so với cậu, cũng lợi hại hơn cậu nhiều.”
“Hoàn cảnh gia đình cũng không thể quyết định gì. Có lẽ hiện giờ cậu ấy không có tốt như vậy, nhưng cậu ấy đang tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly/2735940/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.