Hôm đó Trình Phóng tốt nghiệp được tuyên dương là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc. Anh đại diện khoa tài chính lên sân khấu phát biểu.
Lần trước khi anh đứng trước mặt mọi người phát biểu chính là hôm đại hội một trăm ngày hồi lớp mười hai.
Anh ném bản thảo, chỉ nói một câu.
Đúng là anh điên rồi.
Lễ tốt nghiệp hôm nay Minh Hạnh đặc biệt xin nghỉ để đến tham gia.
Anh mặt áo sơ mi trắng, trông rất nghiêm túc.
Đương nhiên khí chất này không giống với các sinh viên đại học ngây ngô ở trường.
Không ai xem Trình Phóng của hiện tại là một sinh viên.
Tất cả mọi người đều biết, anh xứng đáng được kính trọng ngưỡng mộ.
“Thật ngại quá, thân là sinh viên khoa tài chính, tôi lại hiến dâng cuộc đời cho khoa học công nghệ.”
Trình Phóng mở đầu vào câu nói này, sau khi bên dưới yên lặng liền bắt đầu bật cười.
Nói thật thì rất thành thật, nhưng không hiểu sao buồn cười.
Giống như là đang đánh vào mặt khoa tài chính bọn họ.
“Hôm nay trong khoa cũng đã cho tôi bản thảo, nhưng con người tôi đây không thích tầm thường, vì vậy tôi không đọc.”
Trong tay anh cầm một xấp giấy, gạt sang tỏ ý bản thân không cần.
Phía dưới lại truyền đến tiếng hoan hô.
“Trước hết, tôi muốn cho mọi người xem mấy bức ảnh này.”
Trong ảnh là Đường Lý, là nơi có núi cao lại cằn cỗi, cùng với trường trung học Đường Lý nghèo khó.
Đương nhiên trường trung học bây giờ không giống như vậy nữa.
Bởi vì Trình Phóng đã quyên tặng phòng học và thiết bị cho trường trung học, tu sửa toàn bộ trường.
Đặc biệt là phòng dụng cụ rất lâu trước đó đã bị đổ sập trong cơn mưa gió.
“Như mọi người đã thấy, đây là quê hương của tôi.”
“Tên là Đường Lý.”
“Tôi từ nhỏ lớn lên ở đây, đến năm mười chín tuổi cũng là hoàn cảnh như vậy.”
“Bây giờ mọi người đều thấy Trình Phóng đang đứng trước mặt mọi người là người như thế nào. Nhưng điều mọi người không nhìn ra chính là mười chín năm tôi ở Đường Lý trông như thế nào.”
Bên dưới dần dần yên lặng.
“Từ sau bài kiểm tra hết cấp tiểu học, tôi hầu như không có bất kỳ một lần kiểm tra đạt chuẩn nào, thậm chí đến năm lớp mười hai, ngay cả mấy câu tiếng anh đơn giản nhất cũng không biết làm.”
Anh nói câu này, mọi người đều không dám tin.
Anh có kiến thức uyên bác, đầu óc thông minh, tiếng anh nói cũng rất tốt.
Ban đầu thành tích thi vào môn khoa học tổng hợp đứng thứ hai.
Bây giờ năm nào cũng giành học bổng.
“Năm đầu tiên thi đại học, tôi không đi thi, tôi biết bản thân mình không thi ra cái trò gì. Khi đó tôi dự định ở lại trong trấn, tìm việc chân tay, nuôi sống bản thân và bà nội.”
“Điều kiện trong trấn có thể tạo cho một học sinh cấp ba chính là sống khổ sở, bán sức lao động, không có tiền, cũng không có tôn nghiêm.”
Có lẽ rất ít có người trải qua khổ sở như vậy, cố gắng hết sức đến mức không tiếp tục kiên trì nổi, vẫn phải cắn răng nói với bản thân, để có chút tiền ấy, không thể ngã xuống.
“Vì vậy các bạn có thể dùng bất kỳ tính từ nào để miêu tả tôi: phế vật, cặn bã, rác rưởi.” Trình Phóng bật cười: “Tôi cũng cảm thấy không sai.”
“Rất nhiều người đều mắng tôi như vậy.”
“Nhưng tôi rất may mắn, vào lúc tôi rác rưởi nhất thì đã có người bảo tôi cố gắng học hành, có thể bắt đầu lại.”
“Cô ấy ở bên tôi, làm lại một năm.”
Ánh mắt Trình Phóng nhìn xuống sân khấu, đôi mắt anh trở nên dịu dàng.
Đã trở thành người đàn ông có tiền, lại đang nói quá khứ nhơ nhuốc nhất của bản thân, anh không cảm thấy mất mặt một chút nào, ngược lại còn thành kính và nghiêm túc.
“Hôm nay là lễ tốt nghiệp của tôi, cũng là ngày gọi là sự nghiệp học hành đã thành công, tôi muốn nghiêm túc nói với tất cả mọi người…”
Trình Phóng ngừng chút, giọng anh nặng hơn: “Cô ấy là thần linh của tôi, là chúa cứu thế của tôi.”
Là người mãi mãi ngóng trông.
Nói những cái này không có nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn đơn giản khoe khoang một chút.
Hy vọng cả thế giới đều biết, anh đã gặp một người tốt thế nào.
Viền mắt Minh Hạnh nóng bừng.
Một người nhìn như cuộc sống bình thường lại không tầm thường, thật ra lại bao hàm quá nhiều ý nghĩa lớn lao. Những lời rất đơn giản ấy trong lòng người cũng cảm thấy chua xót.
“Cuối cùng, chào mừng mọi người đến tham quan Đường Lý, đây là một nơi rất đẹp.”
Trên màn hình dừng lại một bức ảnh, phong cảnh tuyệt trần, núi cao sông rộng, trời xanh mênh mông bát ngát, đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Đây cũng là nơi trong mộng.
…
Sau buổi lễ mọi người muốn chụp ảnh.
Minh Hạnh mặc áo cử nhân, lén trà trộn vào giữa các em sinh viên.
“Bạn học Trình Phóng, có thể chụp ảnh cùng không?” Cô đứng trước mặt Trình Phóng, cười khanh khách nhìn anh.
“Chúa cứu thế của anh đến rồi!” Mắt cô cong lên thành vầng trăng khuyết.
“Rất vinh hạnh.” Trình Phóng gật đầu, đứng bên cạnh cô.
Liên tiếp chụp mấy bức ảnh.
Lúc Minh Hạnh nhìn lại, cảm thấy thật đẹp.
So với bức ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn còn đẹp hơn.
“Mỹ nữ này cũng là khoa chúng ta à? Sao trước kia chưa từng nhìn qua?”
Mấy người phía sau nhìn Minh Hạnh xì xào.
Có cô gái vỗ vai liếc nhìn bọn họ.
“Người nhà Trình Phóng, không nhìn ra hả?”
Bỗng nhiên hiểu ra.
Hóa ra đây chính là người Trình Phóng vừa nói.
Một phen náo nhiệt, rộn ràng ồn ào.
Các sinh viên trong trường đều như vậy, có vẻ quen biết, lại có vẻ không quen, mọi người đang nói chuyện công việc tương lai, nói đi đến thành phố nào, cầm được bao nhiêu “offer”.
Mà chuyện của Trình Phóng lại không giống.
“Tặng anh một món quà tốt nghiệp, anh có muốn đoán thử không?”
Minh Hạnh buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cổ thon dài trắng như tuyết, bởi vì vừa phơi nắng, hai má hơi ửng hồng, trán thấm chút mồ hôi.
Trên tay cô cầm một bó hoa nhỏ, cánh hoa chiếu bên má cô, ánh sao sáng trên bầu trời cũng long lanh xinh đẹp bằng nụ cười của cô.
“Ừ, anh đoán ra rồi.” Trình Phóng gật đầu, cố ý trêu cô.
Gần đây Minh Hạnh thích mua các loại đồ chơi nhỏ kì quái, sau đó bày trong nhà, nói là tô điểm thêm.
Cô bắt đầu hăng say bố trí.
Nhà của mình mà, được nhiên muốn tận tay làm, vậy mới có ý nghĩa, mới có không khí.
Dù sao Trình Phóng để mặc cô làm.
Cô vui là được, chỉ cần đừng mệt đến bản thân.
“Anh đoán được cái gì?” Minh Hạnh không vui mím môi, thầm nói: “Không cổ vũ tí nào.”
Nếu đã như vậy, Minh Hạnh cũng không thừa nước đục thả câu nữa.
Cô lật một bức ảnh ở trong điện thoại, đưa ra trước mặt Trình Phóng cho anh xem.
Là bảng kiểm tra sức khỏe của bệnh viện.
Lúc đầu Trình Phóng vẫn không nhìn ra cái gì, tưởng rằng Minh Hạnh bị bệnh, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Xem cái này.” Minh Hạnh phóng to trị số ra giữa, cô nói: “Đây là HCG, phía sau cũng có giải thích trị số.”
Trình Phóng nhìn lại, nhìn giải thích chỉ tiêu phía sau, anh ngây ra, trong đầu mới phản ứng lại bây giờ Minh Hạnh đang nói gì.
“Cái này?” Anh nhìn Minh Hạnh.
“Hôm qua em đi kiểm tra, vừa tra được kết quả trên điện thoại.”
Ý của Minh Hạnh là mang thai rồi.
Nhìn trị số này đã được sáu tuần.
Minh Hạnh còn nghĩ hình như mình không biểu hiện quá rõ ràng, sao Trình Phóng biết được.
Vốn dĩ vẫn muốn đem đến cho anh niềm vui bất ngờ.
Minh Hạnh nói: “Thật ra em cũng không có cảm giác gì lớn, chính là lúc đi cùng Kiều Kiều đến bệnh viện, nhân tiện xét nghiệm máu…”
Thật ra cũng không phải đột nhiên muốn xét nghiệm máu, mà là cô đã nghĩ đến chuyện này, cũng đã nghĩ rất lâu rồi.
Cô sẽ không nói mình còn lén tính toán ngày rụng trứng, sau đó không biết xấu hổ câu dẫn Trình Phóng.
Minh Hạnh còn chưa nói xong, đột nhiên được Trình Phóng nhấc bổng lên.
Hai chân cô rời khỏi mặt đất, không khỏi kinh sợ, bị dọa đến mức ôm lấy cổ anh.
“Trình Phóng, anh nhẹ chút.” Trong phút chốc Minh Hạnh chỉ cảm thấy lực tay anh lớn, cánh tay đè xuống khiến cô đau lưng.
Khi đó Trình Phóng cũng không biết nên làm thế nào nhẹ tay. Mặc dù anh ôm cô rất chặt, nhưng thật ra tay cũng đang run, anh mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra nửa chữ.
Khóe mắt anh phiếm hồng, chỉ biết nhìn cô.
Giống như một đứa trẻ được nhận bảo vật quý báu nhất thế gian, thể là chỉ biết sống chết bảo vệ trong lòng, sợ rằng có bất cứ kẻ nào sẽ cướp mất.
Nhìn thấy Minh Hạnh nhíu mày, anh mới phản ứng lại, vội vàng buông cô ra.
Rất cẩn thận.
Ánh mắt anh nhìn xuống, dừng lại nơi bụng dưới của cô.
“Bây giờ có tim đập chưa?” Im lặng một hồi lâu, Trình Phóng lên tiếng, âm thanh nghẹn lại.
Vô cùng chờ mong hỏi cô.
Mặc dù Minh Hạnh cũng không hiểu, nhưng cô cảm nhận bây giờ Trình Phóng hoàn toàn mê muội.
“Nó mới chỉ có một xíu như vậy, làm sao có tim đập được.” Minh Hạnh dùng ngón tay ví dụ cho anh.
Chỉ nhỏ xíu như vậy.
“Không phải anh đã đoán được sao?” Minh Hạnh hoài nghi hỏi.
Đoán được cái rắm ý.
Nếu anh sớm biết thì có thể sẽ kích động đến cả lễ tốt nghiệp cũng sẽ không nói thành lời.
“Vậy… bao giờ ra đời?” Ánh mắt anh vô cùng chờ mong, giống như một đứa trẻ.
Bây giờ Trình Phóng đã muốn nhìn thấy con rồi.
“Bốn mươi tuần, mười tháng.”
Trình Phóng ngốc chết mất, Minh Hạnh nghĩ.
Mười tháng dài quá, phải đợi đến sang năm.
Trình Phóng không biết nên nói cái gì, chỉ là có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh, hận không thể chia sẻ niềm vui mừng của mình cho toàn thế giới nghe.
Anh muốn cho tất cả thế giới biết, anh có con rồi.
Anh chỉ có thể chìa tay ôm cô.
Cánh tay anh bao trọn người cô, cằm anh tựa vào cổ của cô, đầu cô vùi vào trong.
Hồi lâu không có lên tiếng.
Xung quanh rất ồn ào, ánh mặt trời tươi đẹp.
Anh im lặng lắng nghe, như thể bằng cách này, anh có thể nghe thấy nhịp tim thứ hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]