Nhìn người đối diện, Phương Từ sợ hãi tháo chạy, nào ngờ bị Dục Văn Hoài chạy theo tóm lại.
"Anh bị điên hả? Sao cứ bám theo tôi hoài vậy?" Miệng nhỏ tức giận chửi mång.
"Này là có duyên, tôi không bám theo em." Dục Văn Hoài lưu manh đáp trả. "Tiểu Từ, sao em cứ tránh né tôi mãi vậy? Ghét tôi đến vậy sao?"
Phương Từ vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của Dục Văn Hoài, miệng vẫn liên tục mắng hắn.
"Phải, tôi rất là ghét anh."
Dục Văn Hoài nghe câu trả lời, vốn đã biết từ trước nhưng khi nghe chính miệng Phương Từ nói ra liền không kìm chế được tức giận bóp cổ cậu.
"Em thừa biết là tôi rất yêu em mà em lại hết lần này đến lần khác chạy trốn tôi. Xem xem hôm nay em chạy trốn thế nào?"
Thời còn đi học, Dục Văn Hoài tỏ tình với Phương Từ. Lúc nhận được lời tỏ tình, cậu không những không đồng ý mà còn sợ hãi chạy trối chết, nhớ đến những trò trêu chọc biến thái của hắn Phương Từ sợ bỏ chạy đến không dám quay đầu lại.
Dục Văn Hoài nổi tiếng biến thái tàn bạo, vây vào hắn chỉ có đường chết mà thôi. Từ dạo đó, Phương Từ gặp hắn liền chạy khiến hắn tức giận đùng đùng, hắn thề nếu bắt được cậu sẽ đánh cậu một trận để thoả cơn giận này.
Quả thật hắn vẫn ghi hận trong lòng vì bị cậu xem như là quỷ ma sợ hãi. Đôi mắt hắn long lên sòng sọc đầy tơ đỏ, tay vẫn giữ nguyên ở trên cổ cậu bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3631273/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.