Vì quá sốc nên Lưu Khang không thể tin vào tai mình, vị tổng tài mới nhận chức của nhà Ngụy gia cũng không trả lời, chỉ tập trung bôi thuốc cho người kia.
"Đau không?" Ngụy Khiêm đau lòng hỏi.
Mọi khi đều thấy hắn mặc đồ bác sĩ, hôm nay lại mặc áo vest chỉnh tề lòng Lưu Khang cảm thấy xao xuyến lạ thường. Có lẽ cậu bị dáng vẻ tổng tài này hoàn toàn cưa đồ mất rồi.
Cảm giác được bị người kia nhìn, Ngụy Khiêm ngước lên nhìn.
"Sao vậy?"
"Không sao, hôm nay em bị thế này, chắc không đến nhà anh được rồi." Lưu Khang nói.
"Hôm nay để anh quyết định."
Không ai nói gì nữa chỉ im lặng, Ngụy Khiêm chăm chú bôi thuốc còn Lưu Khang chỉ lặng lẽ nhìn người kia, không khí trở nên kì dịu lạ thường.
Về đến nhà Ngụy Khiêm, Lưu Khang lo lắng nép sau lưng Ngụy Khiêm. Từ nhỏ đến lớn đều duy nhất dáng vẻ bất phục trước người ngoài, vậy mà hôm nay lại rụt rè trước ba của Ngụy Khiềm, cậu lo bộ dạng lem nhem của mình sẽ khiến ông Ngụy không thích.
"Đứa trẻ kia là..?" Ông Ngụy nheo đôi mắt lại để nhìn rõ hơn.
"Là người yêu con." Ngụy Khiêm không chút che dấu trả lời.
Lưu Khang khích động nhìn hẳn, sợ điều này sẽ khiến bố hẳn không vui lại làm bệnh trở nặng hơn. Nào ngờ lão
Ngụy lại cười lớn.
"Cuối cùng cũng chịu ra mắt rồi hả?"
Cậu trai phía sau bất ngờ nghiên đầu ra nhìn ông Ngụy, lão không ngăn cấm hay phản đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3628109/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.