Phía Tạ Hoà Địch, sau khi Tần Vũ dẫn Đường Ly trở về, cậu ta vẫn ngồi đó môi mím lại, hơi thở nặng nề, môi nở nụ cười nom rất cay đắng, cầm lấy ly rượu lúc nãy của Tần Vũ, một hơi uống sạch.
"Tại sao lại không phải là mình... Có trách cũng trách bản thân trước kia quá nhát gan không dám tiến tới... Bây giờ có cơ hội... Tạ Hòà Địch tôi sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa."
Về đến nơi, Phương Từ muốn dìu Tần Vũ vào nhà nhưng Đường Ly từ chối. Phương Từ đành đi về, Đường Ly tĩnh lặng ngồi trong xe chịu đựng cơn tê truyền đến từ chân, hiện tại cậu cần yên tĩnh để suy nghĩ. Tần Vũ ngủ say, cậu trai nhỏ vuốt ve gương mặt bản thân mình đã thầm mến từ năm 7 tuổi.
Đường Ly với lấy áo khoác đắp lên cho hắn, lúc nãy lên xe hắn đã cởi áo khoác nới lỏng cà vạt và hai cúc áo ở tay để thỏả mái nằm xuống đùi cậu tự nhiên chìm vào giấc ngủ... Có lẽ hắn đối phó với các đối tác cũng đã rất mệt mỏi.
Tần Vũ là một cái gì đó rất chói mắt trên cao, Đường Ly chỉ là một hạt cái nhỏ bé mãi mãi không dám với tới ánh sáng kia.
("Anh và em là hai thái cực mãi mãi không chung điểm đến.")
Mãi tới khi Tần Vũ tỉnh lại đã là tờ mờ sáng hôm sau, tỉnh dậy từ trên đùi người nọ. Hắn vội vàng ngồi dậy, đập vào mắt là cảnh Đường Ly ngồi dựa vào ghế xe ngủ...
"Như vậy cả đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3579627/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.