Bị bàn tay lạnh lẽo khô sần sờ lên mặt, Tần Vũ ngây ngất nhìn ra cửa sổ. "Tại sao cậu ta lại làm vậy? Còn cười như vậy là sao chứ?"
Lên giường nằm ngủ nhưng trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của Đường Ly. Cứ như vậy trằn trọc cả đêm không ngủ được, hắn thầm mắng trong lòng tại sao cứ chuyện gì liên quan đến Đường Ly luôn khiến bản thân hắn mất khống chế mà tức giận.
Trời vừa hừng sáng, Tần Vũ đã rời khỏi giường thay đồ, ngẫm nghĩ mãi cũng không đành lòng. Vội đi xuống nhà tìm quản gia Bạch.
"Quản gia Bạch, ông đem đồ ăn xuống cho cậu ta, không ăn cũng phải cưỡng chế ăn cho tôi."
"Tôi biết cậu sẽ không thể bỏ mặc cậu ấy mà." Quản gia Bạch cười vui vẻ nói.
"Tôi sợ cậu ta chết rồi sẽ không ai nói ra được tung tích của Dung Tuyết." Tần Vũ chớp mắt che dấu sự gượng gạo trong lời nói.
"Lòng một nơi nói một nẻo." Quản gia không chút kiên dè mà nói ra.
Tần Vũ không chịu được sự trêu chọc của Bạch Hựu nữa liền đi ra bàn ngồi ăn sáng trong đầu lại nhớ đến hành động đó của Đường Ly mà khó chịu bỏ đũa xuống bàn thở dài.
Lẩm bẩm trong miệng: "Tại sao cậu ta lại làm như vậy chứ? Cười như vậy là ý gì?"
Đang vò đầu suy nghĩ thì nghe thấy tiếng hét của quản gia dưới tầng hầm, Tần Vũ vội vàng chạy xuống. "Có chuyện gì?"
Vừa đến nơi, Tần Vũ nhìn thấy Đường Ly nằm bất động trên sàn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ly-dam-my-/3579604/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.