EDITOR: LAM
Du Trọng Hạ đứng trước cửa văn phòng tổ Lý Hóa, hèn hèn mọn mọn ngó vào trong.
Thầy Phí chắc sẽ không để bụng đâu ha? Lỡ đâu ổng lơ đẹp cậu vậy chẳng phải sẽ rất mất mặt ư?
Chỗ ngồi của Phí Tân trống không.
Du Trọng Hạ: …
Ổng đã đi rồi sao?! Cái vận mệnh ma xui quỷ khiến gì đây?
Chờ đã, lời thoại ngôn tình kiểu này không thích hợp, không thích hợp.
Trong văn phòng lúc này chỉ còn lại một nữ giáo viên đang sắp xếp đồ đạc, cậu bèn hỏi người ta, “Cô ơi, thầy Phí của tụi em đi rồi hả cô?”
Nữ giáo viên, “Vẫn chưa, túi sách còn ở đây. Chẳng biết đã đi đâu, chắc là tới phòng vệ sinh?”
Túi đeo vai của Phí Tân hãy còn được treo trên chiếc ghế, nữ giáo viên sau khi thu dọn xong đồ đạc thì tan tầm. Du Trọng Hạ bước vào trong, ngồi lên trên ghế của Phí Tân, bàn làm việc của thầy Phí một mảng trắng tinh, thầy ấy thậm chí còn lau qua bàn và máy vi tính, mọi thứ sạch sẽ đến mức có thể soi gương. Cái bàn này, vị trí này, Du Trọng Hạ đã quá quen thuộc, có mấy tuần liền ngày nào cậu cũng đến đây để ăn cơm cùng với thầy Phí, tới nộp bài tập rồi lại lấy bài tập, cậu đứng ở bên cạnh chiếc bàn này tán dóc dăm ba câu với thầy ấy.
Về sau những thứ vụn vặt như vậy không còn nữa.
Ngay tại lúc này đây Du Trọng Hạ hối hận, hối hận vô cùng. Một tuần cuối cùng này cậu không nên giận dỗi với thầy Phí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-luc-xuan-den-toi-nho-nguoi/1335171/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.