Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Hư chân quân mạnh mẽ bắt Tiểu giao lại, ban đầu tính dạy nó làm sao hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, luyện khí hóa thần, tu luyện nội đan. Thế nhưng Tiểu giao tỉnh tỉnh mê mê, lấy tuổi nhân loại mà tính, bất quá chỉ là oa nhi ba tuổi. Thuở nhỏ lại ở trong sơn dã một mình sinh tồn, thiện ác thị phi không phân biệt được, lễ nghĩa luân thường không thông, tiếng người cũng nghe không hiểu lắm, còn dạy nó tu chân, nó biết cái gì tu chân? Chỉ biết một mực cùng Lâm Hư chân quân đối nghịch mà thôi.
Tiểu giao tính tình hoang dã, không thích bị quản thúc trong sơn động, suốt ngày nghĩ cách chạy trốn ra ngoài. Nhưng động khẩu bị Lâm Hư chân quân kia bày kết giới, nó bị chặn lại ra không được, giận dữ lên “Bang bang phanh” Dùng sức đâm vào, răng nanh,móng vuốt cũng dùng tới, kết giới kia vẫn là không gì phá nổi.
Lâm Hư chân quân đứng sau nó yên lặng thở dài.(ai ai ai)
Cái dạng này, phải giáo hóa nó như thế nào? Ban đêm tóm nó rời sơn động, tưởng thừa dịp thời điểm khí nguyệt âm rất dày đặc, dạy nó hấp thụ tinh hoa nguyệt âm như thế nào, nó lại vù vù ngủ đến mức nước miếng giàn giụa, sau khi khó khăn lay tỉnh, liền hờn dỗi dùng cái đuôi quật hắn, lấy đầu tông hắn, dù sao nói gì nó cũng nghe không hiểu.
Lâm Hư chân quân thực đau đầu, hắn không biết thuần hóa một con Tiểu giao linh thức chưa khai thông, hóa ra là chuyện lao lực như vậy. Hơn nữa thực rõ ràng, Tiểu giao không thích hắn, trong mắt luôn tồn tại loại ý tứ căm thùnồng đậm đối với hắn.
Hắn minh bạch, Tiểu giao giận hắn tước đoạt tự do của nó.
Có lẽ hắn thực sự quá nóng vội, một lòng muốn Tiểu giao sớm đi lên con đường tu hành. Nhưng hắn đã quên, Tiểu giao ở trong núi rừng này dã sinh dã trường quen rồi, nó hoàn toàn không hiểu cái gì là tu luyện, chẳng qua là dựa vào huyết mạch thần long chảy trong người, nhất định là một dị chủng, trời sinh liền có thể đằng vân giá vũ, du thủy hí lãng. Cho tới bây giờ cũng không có người dạy dỗ nó, muốn nó nghe lời, nói dễ hơn làm.
Lâm Hư chân quân thử hồi tưởng lại bản thân làm sao thuần phục mấy con tiên hạc kia trong Lâm Hư cung – thu được kết luận là, mấy con tiên hạc kia nguyên bản vốn có thông linh tính, có chút đạo hạnh, làm sao giống Tiểu giao này, ngu dốt ngây thơ, gàn bướng không chịu nổi.(không chịu nổi cũng phải chịu a,số anh nó thế rùi anh ạ)
Loài giao rất thích thịt tươi, mấy ngày này Lâm Hư chân quân giam giữ nó, mỗi ngày chỉ uy nó ăn chút quả dại, Tiểu giao không thèm quan tâm đến lý lẽ, đói bụng vô cùng, gầy đi trông thấy.
Lâm Hư chân quân bất đắc dĩ, đành phải giải khai kết giới, thả nó ra ngoài. Tiểu giao vừa thấy kết giới mở ra, hoan thiên hỉ địa, cũng không quay đầu lại liền xông ra ngoài. Lâm Hư chân quân cười khổ, mình thật đúng là thành người xấu rồi.
Xem ra biện pháp giáo dục loại Tiểu giao này, thoạt nhìn không thích hợp.
Lâm Hư chân quân để cho nó chạy, để nó tự đi kiếm ăn, nếu còn đói nữa, một hơi thở thoi thóp, cũng không phải là tội lỗi của hắn nha. Hắn cũng không nhàn rỗi, nghĩ đến trong Lâm Hư cung lại tàng trữ không ít tiên đan, chi bằng lấy một ít về đây, hống Tiểu giao ăn, thứ nhất có thể tẩm bổ thân thể, thứ hai, cũng giúp nó tăng thêm tu vi.
Dựa vào chính nó tu luyện, không biết khi nào mới có thể thành công. Lâm Hư chân quân nghĩ nếu ta quyết định trợ giúp nó tu hành, liền không thể bỏ dở nửa chừng, nghĩ mọi cách cũng muốn nhượng nó sớm thông linh thức.
Kỳ thật hắn cũng không phải không nghĩ tới dứt khoát mang Tiểu giao về Lâm Hư cung, hảo hảo dạy dỗ. Nhưng nghĩ lại, tính tình Tiểu giao quen tự do, bị hắn giam giữ ở trong sơn động nhiều ngày nay, đã rất tức giận, nếu mang về Lâm Hư cung, một nơi thanh tịch như vậy, Tiểu giao không nghẹn tử mới là lạ. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ở lại chỗ này thôi.
Cũng không tính lại trói buộc tự do của Tiểu giao, mặc nó ra ngoài chơi, buổi chiều lại bắt nó về cũng được. Chỉ cần cẩn thận đừng để nó lại chạy đến nhân gian gây loạn, cái khác cũng không quan trọng.
Ngay như nhà bách tính bình thường dưỡng nhi tử, cũng không thấy nhốt trong nhà cả ngày. Đợi nó lớn lên một chút, đã thông linh tính, thì cũng tốt rồi.
Tiểu giao được tự do, hận không thể đi càng xa càng tốt, rất sợ lại bị người nọ bắt về. Nó đã đói bụng vài ngày, nóng lòng bắt con mồi lót dạ, chạy lung tung trong Tê Long sơn nội. Đầu tiên là trèo lên một thân cây nuốt một điểu đản, do ngại không đủ no, ngẩng đầu thấy trên huyền nhai bất ngờ có một tổ chim lớn, trong lòng tiểu giao vui vẻ, gấp rút bay qua huyền nhai bên kia.
Đồ ăn Tiểu giao thích nhất, đó là điểu đản. Bình thường sẽ xây tổ trên huyền nhai, phần lớn đều là ưng hoặc chim cắt, loại ác điểu này những con xà khác không dám đụng vào, nó cũng không sợ. So với điểu đản bình thường, ưng đản hoặc chuẩn đản lớn hơn, bình thường nó cũng không dễ dàng gặp được, lần này thấy mẫu điểu không ở trong tổ, liền mừng rỡ bay đến trên huyền nhai, chậm rãi bò đến cái tổ kia, thân mình cuộn thành một vòng, vây tổ chim lại, đầu từ từ thò vào.
Thấy trong tổ có ba,bốn đản, Tiểu giao vui vẻ vô cùng, miệng mở ra, một ngụm liền ngậm vào một viên, ngon lành nuốt xuống, ngay sau đó lại nuốt cái thứ hai. Đang hoan hỉ ăn, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kêu lớn sắc nhọn, Tiểu giao cả kinh, còn chưa kịp tránh đi, đã bị một cái móng vuốt hung hăng cào lên lưng.
Tiểu giao vội vàng buông thân mình đang vây tổ chim ra, ngẩng đầu nhìn, lại là một con sí cự chuẩn, hung mãnh vô cùng. Chuẩn là thiên địch của loài xà, mà cự chuẩn này còn lớn gấp mấy lần chuẩn bình thường, mỏ như móc câu, hai mắt như chớp điện, tất nhiên là đã thành tinh. Tiểu giao muốn bay lên cùng nó giao đấu, tiếc rằng cự chuẩn kia linh hoạt vô cùng, móng vuốt giống như đinh thép, đúng là đang nhắm ngay thân mình bảy tấc của Tiểu giao, hung hăng cắm xuống.
Tiểu giao đau đến ứa nước mắt, gào một tiếng, đuôi vung lên một cái, cự chuẩn kia vọt người tránh đi, lại đánh úp về phía đỉnh đầu nó. Tiểu giao quen ngang ngược hoành hành trong Tê Long sơn, chưa bao giờ gặp phải đối thủ quá lợi hại như vậy — nó lại không biết, chuẩn vốn là loài chim bản tính tối hung tàn trong muôn chim, cự chuẩn này thấy tổ bị chiếm, bốn đản bị nuốt mất hai,làm sao không nổi giận, Tiểu giao dần dần liền rơi xuống thế hạ phong. Trên lưng bị cào đến trầy da tróc thịt, ngay cả đầu cũng bị mổ trúng.
Đang lúc nguy cấp, đột nhiên một trận kình phong kéo tới, cũng không biết từ chỗ nào bay tới một cây phất trần, lại đánh bay cự chuẩn kia. Lập tức thân mình nó nhẹ hẫng, được người cẩn cẩn dực dực bế lên, rơi vào một cái ôm ấm áp. Tiểu giao nước mắt lã chã ngẩng đầu nhìn, lại là người xấu trước đây khi dễ nó, tới cứu nó.
Thì ra Lâm Hư chân quân đang từ Lâm Hư cung trở về, giữa không trung thấy một con cự chuẩn đang hung ác mổ Tiểu giao, thất kinh, vội vàng phất bay cự chuẩn kia, cứu Tiểu giao. Thấy trên người Tiểu giao chỗ nào cũng bị thương, vô cùng đau lòng, vội vàng ôm nó trở về sơn động.
Tiểu giao hấp hối, lui vào trong lòng Lâm Hư chân quân. Nó vô cùng đau đớn, cả người run rẩy liên tục, Lâm Hư chân quân lấy ra một viên tiên đan, uy nó ăn,rồi lập tức tìm dược thay nó chữa thương.
Đang hỗn loạn hết sức, Tiểu giao theo bản năng dùng cái đuôi quấn lên thân người nọ, đầu tựa lên trên vai hắn, tê tê hút không khí. Lâm Hư chân quân nhai nát tiên thảo, đắp một chút lên chỗ nó bị thương, Tiểu giao chỉ cảm thấy miệng vết thương chợt mát lạnh, vừa đau vừa tê, rất khó chịu, lại giãy dụa.
“Đừng lộn xộn.” Lâm Hư chân quân đè nó lại: “ Sau khi miệng vết thương kết vảy, còn phải qua một đoạn thời gian mới có thể sinh ra thịt mới. Ngươi đã quá bướng bỉnh, vì sao lại đi trêu chọc cự chuẩn kia?”
Tiểu giao nghe không hiểu lắm, thân mình bị đè lại, đành phải ở trên người Lâm Hư chân quân cọ qua cọ lại.
Nó lớn như vậy, không phải chưa từng bị thương, không phải chưa từng bị khi dễ. Chỉ là lần này phá lệ nguy hiểm, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất. Chưa từng có người quan tâm đến nó, mỗi lần nó chịu đau khổ, đều chỉ có thể dựa vào chính mình từ từ thuyên giảm, chậm rãi bình phục.
Tay của người này, sờ trên người nó, ấm áp như vậy, Tiểu giao nước mắt lưng tròng dùng đầu nhẹ nhàng cạ vào cằm Lâm Hư chân quân, lại liếm liếm mặt hắn lấy lòng.(con nì là giao hay cún vậy trời?!?)
Đó là phương thức biểu thị nó cảm kích.
Lâm Hư chân quân ngẩn ra, lập tức mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu giao:“ Thì ra ngươi cũng không phải hoàn toàn không hiểu chuyện.”
Tiểu giao thẹn thùng, cuộn thân mình thành một đoàn, cái đuôi cọ lên đùi Lâm Hư chân quân, nhẹ nhàng vỗ hai cái, sau đó cuốn lên.
Nó đã quyết định, chờ nó bình phục, liền đem người này cuốn lên, tha tới trong động của mình.(giống đang tha chiến lợi phẩm hồi dinh quá,háhá)
Tha tới địa bàn của nó, người này sẽ không dám khi dễ nó. Nó sẽ  dưỡng hắn, giấu ở trong động, sau này hắn chính là của nó.(cái nì thì giống đầu gấu nè, có địa bàn hẳn hòi)
———————————
du thủy hí lãng: lội sông đùa sóng
hoan thiên hỉ địa: vô cùng mừng rỡ
điểu đản: trứng chim     
huyền nhai: vách núi
cẩn cẩn dực dực: cẩn thận
cự chuẩn: chim cắt lớn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.