Thời Quang bị Du Lượng kéo một mạch vào phòng. Sau khi đóng cửa lại, Du Lượng mới buông tay.
Tuy hai người không nói gì, nhưng Thời Quang nhìn thấy ánh mắt Du Lượng hiện lên vẻ đau khổ khó kìm chế. Vốn dĩ Thời Quang có thể nặn ra nụ cười, nhưng mắt cậu đột nhiên đỏ lên, kéo ngón tay út của Du Lượng “Thật ra, tôi không sao.”
“Mấy ngày nay, cậu làm sao mà qua được?” Du Lượng nhẹ giọng hỏi.
Thời Quang nghĩ ngợi một lúc “Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu cứ vang lên những âm thanh lộn xộn, tôi buộc mình phải chìm xuống vực sâu, chôn vùi cả người trong dòng nước để nước cô lập mọi âm thanh.” Thời Quang ngừng một lát, hai má hơi ửng hồng “Mỗi đêm cậu ở sau lưng ôm tôi ngủ, tôi cảm giác dòng nước trở nên ấm áp như cái ôm của cậu. Âm thanh dần biến mất, trong ý thức chỉ còn lại nước, từ từ không nghĩ bậy nữa, cứ như vậy ngủ thiếp đi.”
Ánh mắt Du Lượng dịu dàng, bước tới ôm Thời Quang, lại nghe người trong lòng nói “Có lẽ một nửa cậu chia cho tôi có tác dụng rồi. Không biết một nửa tôi chia cho cậu có tác dụng không?”
“Sao lại không có tác dụng, nếu không phải ngọn lửa trong lòng tôi có thể đốt đi căng thẳng phiền muộn, giúp tôi thư thả bất cứ lúc nào, tôi sẽ không thể chống đỡ nhiều áp lực như vậy đến cùng, nói không chừng đã sớm ngã ở xó xỉnh nào rồi.” Du Lượng thì thầm bên tai Thời Quang.
Thời Quang buồn bực trả lời “Cho nên mỗi tối ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-nui/1800715/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.