Lạc Tiểu Thiến nghĩ là cô bé ngại ngùng, lập tức tươi cười đi đến trướcmặt cô bé, “Đây là giường ngủ của em phải không, chị có thể ngủ cùng với em không?”
Cô bé cúi mặt, lắc lắc đầu.
“Giường của cậu ấy ở bên kia!” Một cô bé khác cướp lời nói.
Lạc Tiểu Thiến nhìn theo hướng ngón tay chỉ kia, nhìn thấy một cáigiường ở gần đó, đệm và chăn đã cũ và đầy những miếng vá chằng chịt.
“Không phải đã phát chăn màn cho các em sao?” Một nữ nhân viên công tác nghi ngờ hỏi.
Ngoài những thiết bị ở phòng học bên ngoài, toàn bộ cơ sở thiết bị tương ứng Đế Thị đều đầu tư đồng bộ, giường và các thiết bị vật tư khác cũngcó ở trong đó.
“Em…” Bé gái lo lắng rụt chân vào đôi giầy cũ nát, “Ở nhà quá lạnh, em đem chăn mang về cho mẹ đắp.”
“Cái này có thể đắp được!” Lạc Tiểu Thiến khom người xuống an ủi sờ sờđầu cô bé, “Đêm nay, chúng ta sẽ đắp cái này, chị nghe nói, chăn mềncàng cũ càng ấm.”
“Thật không?” Bé gái lo lắng ngẩng mặt lên.
Ở trong mắt cô bé, lạc Tiểu Thiến thấy được sự nhún nhường quen thuộc.
“Thật, chị không lừa em đâu!” Lạc Tiểu Thiến trịnh trọng gật đầu.
Mọi người đều đi tìm chỗ ngủ, Lạc Tiểu Thiến và cô bé cùng nhau tớigiường, cẩn thận trải chăn ra, từ trong túi của mình lấy ra một chiếc áo khoác đắp nên trên chăn.
Chăn mền tuy cũ, nhưng lại sạch sẽ, giường như mới được phơi nắng lại, mang hương vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278224/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.