Qua cửa, Lạc Tiểu Thiến nhìn thấy sắc mặt của anh, cười bưng cốc nước gừng nóng đến trước mặt.
“Nào, nhân lúc còn nóng anh uống đi, sẽ làm cho dạ dày dễ chịu một chút, biết anh không thích đồ ngọt, cho nên không cho nhiều đường, không caymột chút nào.”
Tiếp nhận cái cốc, đưa đến bên môi, Lãnh Tử Mặc nếm thử một ngụm nhỏ.
Nước hơi ấm ấm, uống một hơi, dường như đã lập tức ấm áp đến tận ruộtgan, vị gừng không hề đậm, vị ngọt cũng nhàn nhạt, cũng không làm choanh cảm thấy ngấy.
Ngửa đầu, Lãnh Tử Mặc đem nước trong cốc uống một hơi cạn sạch.
Trong dạ dày rất ấm áp, tình hình căng thẳng bởi tức giận dường như cũng được thả lỏng hơn rất nhiều.
“Khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều.” Đứng lên, đem cốc đặt lên trên bàn, Lãnh Tử Mặc nâng tay lên sờ sờ đầu cô, “Đi ngủ đi.”
“Chuyện công việc em không hiểu, nhưng mà, em cảm thấy, cho dù là chuyện gì lớn, cũng có biện pháp giải quyết.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, giơ cánhtay nhỏ bé lên, đặt trước lồng ngực anh, “Bây giờ, nghe theo em, thởthật sâu, hít vào, thở ra…Ừm, rất tốt, đúng như vậy, có phải cảm thấytốt hơn nhiều không? Tức giận chỉ hại đến thân thể, nếu như anh làm tổnhại đến thân thể mình, em sẽ rất đau lòng!”
Nhìn khuôn mặt trẻ con tươi tắn của cô, Lãnh Tử Mặc giật mình, sau đó đem cô ôm vào trong lòng, vỗ vỗ trên lưng cô.
“Anh biết, bây giờ, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
“Tuân mệnh!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278214/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.