Editor: Duyenktn1
Cô nhìn phong cảnh, anh lại nhìn cô.
“Quả thật rất đẹp!”
Đứng bên cạnh, Lãnh Tử Mặc nói khẽ.
Cô mặc rất đơn giản, chỉ là áo T- shirt trắng và quần jeans, giống y như bộ dáng khi anh mới gặp cô, tùy ý hất mái tóc bị gió thổi bay trên vaira sau, lộ ra khuôn mặt không một chút son phấn, đơn giản lại xinh đẹp.
Cảm giác được ánh mắt của anh, Lạc Tiểu Thiến di chuyển ánh mắt, nhìnchăm chú vào mắt anh, mặt liền đỏ lên, “Sao anh lại nhìn em?”
“Anh thích!”
Anh bá đạo mở miệng, rất tự nhiên giơ tay ra ôm lấy cô.
Từ trước đến giờ, các loại phong cảnh trên thế giới anh đã nhìn thấynhiều, xoa hoa trụy lạc, ngập trong vàng son, cũng không thể hấp dẫnđược ánh mắt của anh.
Cô đơn giản và sạch sẽ, đây mới là sở thích của anh.
Trong mắt anh, giữa thành phố nhộn nhịp này, trung tâm của thế giới cũng chỉ có thể là cô.
Lạc Tiểu Thiến biết anh đang nghĩ cái gì, cũng không có trốn tránh, cũng không cự tuyệt, chỉ là có chút thẹn thùng, khép mi xuống không dám nhìn thẳng vào anh.
“Nhìn anh”
Anh nói khẽ.
Cô vâng lời ngửa mặt lên, nhìn thấy hình bóng của mình trong con ngươi đen nháy của anh.
Lãnh Tử Mặc hơi dùng lực một chút, giữ chặt eo của cô nhấc cô ngồi trên thành lan can.
Với độ cao như vậy, ánh mắt của hai người, vừa khéo có thể nhìn thẳng vào nhau.
“Lạc Tiểu Thiến, em hãy nghe anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278211/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.