Editor: Duyenktn1
“Vô cùng chắc chắn!” Tô Cẩm đem cái thìa đang cầm trong tay nặng nề ném vào trong cốc, “Tôi không muốn anh bôi nhọ Lãnh Tử Mặc, tôi muốn anh bôi nhọ Lạc Tiểu Thiến là được, nói chung, bôi nhọ thế nào thì bôi, viết ghê tởm thế nào thì viết, công chúa trong sáng cái gì, thần tượng có năng lực cái gì, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết cô ta chính là một con gái điếm, về phần viết thế nào, tôi nghĩ tôi không cần phải dạy anh.”
Trương Hoa nhẹ nhàng nhíu mày, “cô ấy đắc tội cô?”
“Tất cả thành công của cô ta bây giờ đều là của tôi, anh nói xem, cô ta có đắc tội tôi hay không? Tô Cẩm hỏi lại.
Trương Hoa nhẹ nhàng gật đầu, “Năm mươi vạn!”
Tô Cẩm cách một cái bàn nghiêng nghiêng mắt nhìn hắn, “anh cho rằng, chỉ có anh có thể làm?”
“Muốn đạt được hiệu quả như cô mong muốn, tin tức không thể viết trên báo chí, nếu như thế Lãnh Tử Mặc có thểm tìm được chúng ta ngay, nếu muốn làm, chỉ có thể bắt đầu từ mạng internet, tôi phải thuê các loại thủy quân đăng bài bình luận, tiền này không phải chỉ rơi vào mỗi mình ví của tôi!” Trương Hoa nhún nhún vai, đứng lên, “Nếu không, cô hãy tìm người khác.”
Tô Cẩm âm thầm cắn chặt răng, “Được, không thì là năm mươi vạn đi, tôi đưa trước cho anh ba mươi vạn, nếu như anh làm tốt, tôi còn có thể thưởng thêm cho anh.”
Trương Hoa ngồi lại trên ghế dựa một lần nữa, từ trong túi áo lấy điện thoại di động ra, “Chuyển tấm hình cho tôi.”
...
...
Hồng Kông, núi Thái Bình.
Đúng lúc anh đèn rực rỡ sáng lên, thời tiết rất đẹp, có thể nhìn thấy rõ vịnh Victoria ở xa xa.
Lạc Tiểu Thiến mang đồ ăn bày lên bàn, cẩn thận dùng khăn tay lau các vết nước đọng bên mép bàn, vừa lòng khom người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278209/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.