"anh không thích ăn ngọt."
Lãnh Tử Mặc trực tiếp đem dĩa nhỏ của mình đặt trước mặt cô, anh rất hiểu cô, biết cô vì sao không ăn bít tết, bộ dáng trông mong nhìn dĩa bít tết của cô anh nhìn thấy được, lòng anh đầy đau đớn lại không tiện vạch trần, món điểm tâm ngọt vừa đưa lên, anh lập tức đưa cho cô ăn.
"Cám ơn!"
Miệng Lạc Tiểu Thiến há to ăn bánh ngọt, quay sang cười với anh.
"Khéo như vậy, tôi cũng không thích ăn ngọt!"
Tiêu Dương cười, sau đó cũng đem dĩa của mình đưa đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.
Lạc Tiểu Thiến đâm lao phải theo lao, bây giờ nói không thích ăn bánh ngọt, dấu vết nói láo rất rõ ràng, rơi vào đường cùng, cô cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn hắn.
Ăn từng miếng từng miếng một...
Thời điểm ăn khối bánh ngọt thứ nhất, là hưởng thụ.
Thời điểm ăn khối bánh ngọt của Lãnh Tử Mặc, vẫn như trước xem như hưởng thụ.
Đợi đến khi ăn khối kia của Tiêu Dương, cái bụng nhỏ của cô đã rất no, còn phải từng miếng từng miếng nuốt xuống, thật sự là một loại tra tấn.
Ăn một nửa, cô thật sự ăn không vào nữa.
“Nửa miếng này, tôi có thể gói mang về không?” cô quay sang hỏi Tiêu Dương.
“Em định ra khỏi cửa, đem tâm ý của tôi vứt bỏ sao?” Tiêu Dương cau mày, vẻ mặt đáng thương hỏi.
“Làm sao có thể…” Bị hắn nói trúng, Lạc Tiểu Thiến chột dạ, quay mặt lại, dùng thìa múc lên một miếng bánh, không chần chờ đưa vào miệng nhưng một bàn tay to ấm áp đưa tới trước một bước, đoạt đi dĩa có chứa nửa miếng bánh trước mặt cô.
"Nhìn em ăn ngon như vậy, anh cũng nếm thử xem."
Lãnh Tử Mặc trực tiếp để dĩa nhỏ trước mặt mình, mấy miếng to đã giải quyết hết bánh ngọt.
Lạc Tiểu Thiến nhíu mi nhìn anh, trong lòng tràn đầy không đành lòng.
Ở cùng anh lâu như vậy, cô chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278180/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.