15 phút, cô không có khả năng chạy về Thế Giới Thành.
Trong lòng Lạc Tiểu Thiến nghĩ giải thích với Lãnh Tử Mặc như thế nào, vốn cũng không nhìn đối phương chỉ coi đó là người đi ngang qua, lập tức bước sang bên cạnh.
không nghĩ tới, cô bước qua trái đối phương cũng bước qua trái, cô bước sang phải người đó cũng sang phải.
Người này cố ý đúng hay không?
Lạc Tiểu Thiến nhíu mày ngẩng mặt lên, nhìn về phía đối phương.
Nhìn đến khuôn mặt yêu nghiệt đang cười tà, cô lập tức thấy đau đầu.
"Tiểu Thiến?"
Đầu kia điện thoại, không nghe được Lạc Tiểu Thiến đáp lại, Lãnh Tử Mặc nghi ngờ gọi cô.
"Em ở..." Lạc Tiểu Thiến nhíu mày, nhăn mặt nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Làm sao cô có thể quên, trên đời này còn có vị yêu nghiệt này?
"Em làm sao vậy?" Lãnh Tử Mặc cảm giác được giọng điệu của cô không đúng, lo lắng hỏi.
"Em..." Lạc Tiểu Thiến căm giận trừng mắt nhìn Tiêu Dương, "Em không có ở nhà, em ở bên ngoài, anh chờ em một chút, em lập tức trở lại."
Nếu đổi thành bất cứ người nào, cô cũng sẽ trực tiếp nói cho Lãnh Tử Mặc tình hình thực tế.
Nhưng mà cái tên Tiêu Dương yêu nghiệt này, thân phận rất đặc biệt, cô rất không muốn khiến cho Lãnh Tử Mặc tức giận.
"Là Lãnh Tử Mặc?"
Tiêu Dương cố ý cúi người xuống, tiếp cận gần của ống nghe của cô, hỏi.
yêu nghiệt này, hắn cố ý!
Loại yêu nghiệt này ông trời như thế nào không cho sét đánh chết hắn?
Lạc Tiểu Thiến cắn răng, trừng mắt Tiêu Dương, trong ánh mắt có sát khí bức người.
Nếu ánh mắt Lạc Tiểu Thiến là súng, giờ phút này Tiêu Dương đã thành cái sàng.
"Ai đang nói chuyện?"
Nghe được trong điện thoại truyền ra giọng nam, thanh âm của Lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278174/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.