Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã cầm ngón tay cái của cô nhúng vào thuốc màu, sau đó ấn lên tượng đất.
Cám ơn ông lão xong, anh trực tiếp dắt cô đi khỏi Thương Trường.
Dùng khăn giấy ướt lau thuốc màu trên ngón tay, liếc mắt nhìn Lãnh TửMặc đang bên cạnh đang xem xét tượng đất nhỏ kia, Lạc Tiểu Thiến tò mòtiến đến bên cạnh anh.
”Không nghĩ tới, anh còn thích thứ này!”
”Đây không phải là này nọ, đây là người, cô ấy tên “Lạc Tiểu Thiến”!”Lãnh Tử Mặc lắc lắc tượng đất trước mặt cô, nghiêm trang nói, “Từ hômnay trở đi, cô ấy là của anh!”
Lạc Tiểu Thiến bật cười, “Dù sao cô ấy không phải là em!”
”Em muốn đổi ý?” Lãnh Tử Mặc nhíu mày.
”Đổi ý gì?” Lạc Tiểu Thiến khó hiểu.
Lãnh Tử Mặc nghiêm trang nhìn cô, “Là em nói, anh muốn cái gì cũng cho, cái gì anh cũng không muốn, chỉ cần Lạc Tiểu Thiến!”
Lạc Tiểu Thiến ngẩn ngơ.
Cô thuận miệng nói, anh cũng như vậy sao?
Trong dòng người, trong ánh mắt của anh lấp lánh hào quang so với đèncòn rực rỡ hơn, so với sao còn chói mắt hơn, cô lại một lần nữa nhìnthấy hình ảnh của mình trong mắt anh.
Thế giới lớn như vậy, trong ánh mắt của anh lại chỉ có mình cô.
“Em không mập như vậy đâu!”
Trên mặt nóng lên, cô lườm anh một cái, xoay người rời đi.
Lãnh Tử Mặc nhanh chóng đuổi theo, một tay cẩn thận cầm tượng đất, một tay cầm tay của cô, cùng cô mười ngón đan chặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278166/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.