Mở cửa xe, cô xin lỗi trước, “Xin lỗi, bởi vì lựa chọn quần áo mất quá nhiều thời gian…”
Không đợi cô nói xong, ánh mắt cô đã bị bó hoa to trước mặt dọa sợ.
Bó hoa không nhỏ, tầng tầng lớp lớp hoa hồng đỏ xen lẫn ruy băng hồng,kèm theo hoa là màu vàng của thanh socola. Hai màu kết hợp làm bó hoacàng thêm rực rỡ, hơn nữa hoa tạo hình thành những bé gấu nho nhỏ hồnghồng trông vô cùng đáng yêu. (đoạn này em chém)
Nhìn bó hoa đặt ở ghế phụ kia, cô dè dặt hỏi.
“Cho em sao?”
“Dĩ nhiên!” Lãnh Tử Mặc nhìn vẻ mặt cô hỏi, “Thích không?”
Bó hoa do Eileen chuẩn bị, trực tiếp đặt trong xe anh, lần đầu tiên nhìn thấy, Lãnh Tử Mặc cảm thấy quá ngây thơ, chẳng qua thời gian không cònkịp cho nên đành phải sử dụng.
“Dĩ nhiên!” Được câu khẳng định chắc chắn, Lạc Tiểu Thiến vui vẻ ôm bóhoa vào ngực, ngồi vào ghế phụ, “Trước kia em đã nhìn thấy bó hoa nàytrên mạng. Lúc ấy em nghĩ, nếu ngày nào đó, ai tặng em một bó hoa nhưvậy, ôm đi ở trên đường, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái hâm mộ em.”
Nhìn vẻ mặt sáng rỡ của cô gái nhỏ, tâm Lãnh Tử Mặc mới thả lỏng trở lại, “Em thích, về sau mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó.”
“Không cần, quá lãng phí!” Lạc Tiểu Thiến vội cự tuyệt, “Em chỉ muốn một bó là đủ rồi, socola còn có thể bảo quản được, hoa gấu nhỏ sẽ héo tàn,không giữ được.”
Cô không phải là người có lòng tham.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278163/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.