“Ừ, chúng tôi cũng muốn lấy cảnh biển, có điều không phải đi Maldives,mà là đi Bahamas quần đảo Harbour Island, bờ cát hồng nhạt, chắc em đãtừng nghe qua rồi?”
“Vâng!” Lạc Tiểu Thiến thuận miệng đáp, “Vậy… Lãnh tổng đang ở cùng thầy sao?”
“Cậu ta à…” Hứa Hiểu Dương nhìn liếc mắt bốn phía, ánh mắt dừng tạingười Lãnh Tử Mặc đang đứng trên bãi cỏ bên bờ sông, “Cậu ta đang ở trên bờ sông gọi điện thoại thì phải?”
“Anh ấy… Anh ấy có khỏe không?” Lạc Tiểu Thiến nhỏ giọng hỏi.
“Hai ngày nay tâm trạng dường như không được tốt cho lắm, em tìm cậu ta có việc à?”
Lạc Tiểu Thiến nói năng lộn xộn giải thích”Không có, chỉ là em… Em vẫnluôn xem anh ấy như một thần tượng, cho nên em mới gọi điện thoại chothầy… Không phải là em nhớ tới anh ta, em… Chỉ là em…”
“Ha ha!” Hứa Hiểu Dương cười to ra tiếng, “Thầy biết rồi, như vậy đi,lát nữa thầy giúp em xin chữ kí của cậu ta, được không nào?”
“Anh ấy… Sẽ không tức giận chứ?” Lạc Tiểu Thiến tiếp tục nói bóng nói gió.
“Nếu tôi yêu cầu, chắc chắn rằng cậu ta sẽ không tức giận đâu.” Hứa Hiểu Dương nói.
“Vậy cảm ơn thầy, em không quấy rầy thầy làm việc nữa, em cúp máy đây…”Cô buông tay muốn cúp điện thoại, đột nhiên lại nghĩ tới một việc, “Giáo sư Hứa, dù sao thầy cũng đừng nói cho anh ấy tên của em, em… em khôngmuốn cho anh ấy biết…”
“Được, thầy hiểu rồi, em cứ yên tâm đi, chờ sau khi thầy về nước, thầynhất định sẽ mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278143/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.