“Vâng!” Lạc Tiểu Thiến hít hít mũi gật gật đầu.
“Ngoài ra, anh bạn gì đó!” Thẩm Nhất Chu đưa mắt liếc xéo Lãnh Tử Mặc,”Làm phiền anh sau này nếu có ghen thì làm ơn chú ý một chút, người taghen tuông thì ngồi sầu lo ủ rũ, ngài mà ghen là sắp có có án mạng. Vàcòn nữa, làm ơn thu dọn hết đống hoa ngoài hành lang giùm mình!”
Lãnh Tử Mặc nhận lấy khăn long từ tay của Lạc Tiểu Thiến, trực tiếp đáp lại anh ta một chữ, “Cút!”
Nắm chặt khăn lông, anh xoay người đi vào toilet.
Thẩm Nhất Chu liền đứng ở đầu giường, cười nhìn Lạc Tiểu Thiến: “Em cốgắng nghỉ ngơi cho khỏe, để tôi sang kiểm tra các bệnh nhân khác, khôngcần lo lắng, loại bệnh dị ứng này dưới điều kiện bình thường thì sẽkhông chết người đâu!”
“Cám ơn bác sĩ Thẩm!” Lạc Tiểu Thiến nhìn đống hoa ngoài cửa phòng bệnh, “Số hoa đó, làm phiền anh tìm người thu dọn giúp nhé?”
“Được!” Thẩm Nhất Chu cười đi ra khỏi phòng bệnh.
Nơi xa, các cô hộ sĩ đang tò mò thò đầu ra nhìn, lại không dám tới đây.
Tính tình của Lãnh Tử Mặc, vài ngày nay các cô cũng đã sớm nghe nói đến, lại nhìn thấy vị này vừa ném áo khoác vừa đem hoa hất hết ra khỏi phòng bệnh, sợ đến mức muốn bỏ chạy, nào dám tới gần.
“Các cô đến đây thu dọn giúp đi, mang cho mỗi phòng bệnh một bó hoa,Lãnh tổng của chúng ta hôm nay tặng hoa cho tất cả bệnh nhân ở đây.
Các hộ sĩ nghe như thế lập tức chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278114/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.