Mấy người đàn ông nghe được lệnh của lão đại, đứng ở một bên không dám tiến lên, miệng thì nói không ngừng.
“Em gái nhỏ, em xinh đẹp như vậy nếu mà chết thì rất đáng tiệc, chỉ cầnđêm nay em phục vụ Lý tổng của chúng ta thật tốt thì không phải là xongrồi sao.”
“Đúng thế, nào, để anh trai cầm dùm em cái chai vỡ này, lỡ chạm vào cánh tay non nớt của em, anh sẽ đau lòng.”
Lạc Tiểu Thiến đứng trước một cây cột, tay thì nắm chặt lấy cái chai, miệng thì không ngừng la hét.
“Không được tới đây, các người không được tới đây!”
Cô hoàn toàn không có nghe rõ ràng bọn hắn nói cái gì, tai cô đã ù đirồi, nghe thấy những âm thanh rất hỗn độn, mấy người đàn ông trong phòng tối có diện mạo thật đáng sợ và hung ác.
Lý Đức Phú chạy tới rất nhanh, phía sau hắn là một thủ hạ cầm ô che mưa. Liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiến đang dán sát lưng vào cây cột, tinh thầncùng thân thể sắp chống đỡ đến cực hạn, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệuvới người đàn ông xăm mình.
“Lạc tiểu thư, cô tội gì phải vậy chứ, thôi, tôi bội phục cá tính của cô rồi, Lý mỗ hôm nay sẽ tha cho cô!”
“Không được tới đây!”
Lạc Tiểu Thiến không nghe lọt tiếng nào, chỉ là lặp lại bốn chữ này.
Chỉ một lát như vậy, người đàn ông xăm mình và mấy kẻ đi cùng đã lénvòng ra phía sau cây cột, đột nhiên đưa tay ra trước túm lấy cánh tayđang cầm chiếc chai vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278091/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.