Trong điện thoại, tiếng gầm gừ quen thuộc vang lên, gói gọn trong bốn chữ đó là sự giận dữ kinh người.
Vào lúc này, chính thời điểm này, nghe thấy giọng nói củaLãnh Tử Mặc, sự kiên cường cố gắng chống đơ mọi thứ của LạcTiểu Thiến trong nháy mắt hóa thành nghẹn ngào uỷ khuất, nước mắt cứ đua nhau chảy xuống.
“Lãnh Tử Mặc, cứu tôi!”
.......
........
Trong xe.
Mới vừa chạy xe ra khỏi thành Thế Giới, Lãnh Tử Mặc nghe thấygiọng nói hốt hoảng, mang theo âm thanh nức nở của cô gái nhỏtrong điện thoại, lồng ngực đang tràn đầy tức giận lập tức xoắn lại.
“Cô đang ở đâu!”
Vẫn bốn chữ như cũ, nhưng lại không phải là, gào rít tức giận nữa, mà là câu hỏi đầy lo lắng vội vàng.
“Hà Bắc, tôi không biết đây là chỗ nào.....Bọn họ vẫn đang đuổi theo tôi......A......”
Qua điện thoại, giọng nói của Lạc Tiểu Thiến trở nên hỗn loạn, xen kẽ tiếng mưa rất lớn.
Nghe thấy tiếng hét của cô, tim của hắn như bị ai đó dùng sức đâm mạnh một dao.
“Cô làm sao rồi!”
......
......
Trong ngõ hẻm nhỏ.
Lạc Tiểu Thiến cố nhịn đau, từ mặt đất đứng lên, nhìn ra đằng sau có mấy bóng người đang đuổi tới, không dám nghỉ ngơi, lậptức tăng tốc độ chạy nhanh về phía trước.
“Bọn hắn đang đuổi theo tôi.........Tử Mặc......Cứu tôi.......”
Giống như một người chết đuối nắm được cộng rơm cứu sinh, cô vừa chạy vừa hét lên trong điện thoại.
Những giọt mưa lạnh rơi vào miệng làm cô bị nghẹn, đau hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278089/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.