Lý Đức Phú nâng tay che bên mặt bị đánh đỏ bừng lên của mình, âm hiểm cười bước đến, nhìn Lạc Tiểu Thiến đang bị ấn chặt kéo thành hình chữđại ở trên giường.”Đừng có cố kêu, ở trong khách sạn này đều là người của tôi, cô có gọi khan cả giọng cũng không có ai đến cứu cô đâu.” Nhìn tên đàn ông đang tháo cà vạt đang tiến đến gần,Lạc Tiểu Thiến chỉ còn biết vùng vẫy kêu gào, “khôngđược chạmvào người tôi”!
“Con ranh chết tiệt nhà ngươi, đến lúc này rồi vẫn còn bướngbỉnh sao!”, Lý Đức Phú hừ lạnh, ánh mắt đảo qua Lạc Tiểu Thiến đang cốsức giãy dụa, bàn tay hắn lưu luyến trên đùi cô.
“Làn da thật mịn, như da em bé vậy!”
Cảm giác được bàn tay của hắn đang qua lại trên da thịt, LạcTiểu Thiến run lên như lá thu trong gió.Trong tình huống then chốt, một ý tưởng xẹt qua, cô kêu lên, “Khoan đã”!
Lý Đức Phú dừng ngón tay đang hoạt động trên đùi cô, “Thế nào, chưa chịu yên sao?”
Lạc Tiểu Thiến, mày bình tĩnh lại, nhất định phải bình tỉnh!
Tự cổ vũ trong lòng, cô cố gắng làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh.
“Ở đây có quá nhiều người, ngài đây sao tận hứng được, dù saotôi cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài! Đã vậy ngàikêu họ buông tay ra, để tôi đi tắm một chút, với lại phải đemtiền phí biểu diễn trả lại cho tôi, rồi ngài muốn làm gì tôi cũngchiều!”
“Nghe lời như thế có phải tốt hơn không?”, Lý Đức Phú mỉm cười, vẩy tay ra hiệu,“ thả cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278087/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.