Lục mẹ đối với cô như đối với con gái ruột, cô không thể không có lương tâm như Lục Hạo được.
“Được, ngài chờ một lát!” Nhân viên xoay người rời đi, Lạc Tiểu Thiến ngồi trên ghế sofa, muốn tìm số điện thoại của Lục Hạo, lúc này mới chú ý đến một cái tin nhắn khác đến từ “Bạo Quân”, cô vội vàng mở ra.
Nhìn mấy chữ Lãnh Tử Mặc gửi cho cô, trong lòng cô căng thẳng.
Mười vạn, thiếu mất mười vạn, cô phải bù vào thế nào?!
Nhân viên rất nhanh đã cầm một tờ biên lai trở lại, để trước mặt cô, “Mời ngài ký tên ở đây!”
Lạc Tiểu Thiến ký tên vào, “Xin hỏi kỳ hạn trả khoản tiền này ra sao?”
Nhân viên tiếp nhận biên lai, cười nói, “Là thế này, kỳ hạn trả khoản tiền này của chúng tôi cũng giống như những thẻ tín dụng khác, đều là mỗi tháng 10 số, trước 10 số sẽ gửi hóa đơn cho hộp thư người mở, bởi vì đây là thẻ vàng, cho nên mỗi tháng có một lần miễn, chỉ cần trong vòng một tháng, ngài còn sử dụng thì chúng tôi không thu lợi tức gì!”
10 số, nghĩa là còn có hơn một tuần lễ.
cô cần phải trả khoản tiền này lại trước khi Lãnh Tử Mặc thu được hóa đơn.
Lạc Tiểu Thiến yên lặng tính kế trong lòng, nói cảm ơn, sau đó rời khỏi ngân hàng.
một lần nữa trở về phòng chụp ảnh, trên trán cô đã có chút buồn rầu.
Mười vạn, đối với Lãnh Tử Mặc thì chỉ bằng một bộ quần áo, nhưng đối với cô, mà một chuỗi các số vô cùng trầm trọng.
Nghĩ đến quần áo, đột nhiên đôi mắt cô sáng ngời.
Lãnh Tử Mặc mua nhiều quần áo cho cô như vậy, nếu như cô bán hết?
không được! không được!
cô lập tức phủ định suy nghĩ của mình.
Mặc dù quần áo là anh đưa cho cô, nhưng nói cho cùng đó cũng là tiền của anh, nói vậy, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278069/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.