“Không có điều gì có thể ngăn cản bạn hướng về tự do, kiếp sống ngựa thần lướt gió tung mây, trái tim bạn không vấn vương điều gì.
Trải qua năm tháng u ám, đã từng bàng hoàng, khi bạn cúi đầu, chớp mắt, mới phát hiện ra đường ở dưới chân.
Trái tim hướng về thế giơi tự do, trong suốt mà cao xa đến thế, hoa sen xanh nở rộ, vĩnh viễn chẳng ngày tàn…”
Không sai, cô đã từng nói cô muốn nổi tiếng, cô muốn kiếm tiền, vậy thìsao chứ? Đối với âm nhạc, cô thật sự yêu thích và cố chấp.
Lạc Tiểu Thiến đứng dưới ánh đèn, dũng cảm nhìn chăm chú xuống dưới đài, tuy cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô biết họ đều nhìn thấy cô, ngheđược cô.
Cô muốn dùng bài hát này nói với họ rằng, Lạc Tiểu Thiến cô đây muốnthắng, cũng sẽ dựa vào thực lực, cô sẽ không thèm diễn mấy trò nhàm chán đó.
Loại tình cảm này, hoàn toàn hòa vào tiếng hát của cô.
Tiếng hát như kể lại, cô hoàn toàn không giận dữ không rít gào, chỉ dùng giọng hát bình tĩnh mà kiên cường hát lên.
Tay trái ấn dây đàn, tay phải cầm miếng gảy, ngón út vẫn đau đớn như cũ, máu tràn ra băng gạc, nhuộm băng gạc trắng tinh thành màu đỏ tươi,giống như một đóa sen màu máu nho nhỏ nở rộ trên ngón tay cô.
Dựa vào việc Lãnh Tử Mặc nghi ngờ chất vấn, dẫn tới sự nghi ngờ của khán giả dành cho cô, thời điểm cô đứng tại chỗ này cất lên những lời hátấy, mọi người đều hiểu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278016/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.