“Tôi rất xúc động, nói thật ra thì bây giờ có rất ít bài hát có thể khiến tôi cảm động đến mức muốn rơi lệ!”
Ánh mắt Á Nam dừng trên người Lạc Tiểu Thiến: “Trước khi thấy cô ấy, tôi đã nghe không ít chuyện về cô bé này, thậm chí thứ cho tôi nói thẳng,tôi còn không hề xem trọng cô ấy! Nhưng mà hôm nay khi tôi nghe cô ấyhát “Ánh trăng bạc” tôi đã cảm nhận được cô ấy tốn rất nhiều tâm huyếtkhi sửa đổi lời hát, giữ lại dự bi thương kích thích người nghe, lạithêm vào dũng khí và quyết tâm mà trước đây không có. Tôi thích một “Ánh trăng bạc” như vậy, cũng giống như mọi người đều biết, bản thân mặttrăng không thể phát sáng, nhưng khi chúng ta nhìn ánh trăng lại vẫn cảm thấy sáng ngời và ấm áp, vốn dĩ tôi định cho cô ấy 9 điểm, nhưng bâygiờ tôi lại quyết định cho cô ấy điểm số cao nhất! Đúng như Adams đãnói, cô ấy là một nghệ sĩ chân chính, chỉ có một người thật sự yêu âmnhạc mới có thể làm được điều này! Lạc Tiểu Thiến, cố lên!”
“Cảm ơn!” Lạc Tiểu Thiến lại khom người hành lễ, cảm ơn.
“Đây là lần đầu tiên xuất hiện 3 điểm số cao nhất!” Hà Tuấn nhìn mànhình lớn, “Hiện tại tổng điểm của Lạc Tiểu Thiến là 230 điểm, khoảngcách với người có điểm số cao nhất – Thẩm Tâm Di chỉ có 4 điểm, bây giờ, quyền quyết định cuối cùng đang nằm trong tay anh, Lãnh đế đại nhân,anh có muốn nói gì không?”
Lãnh Tử Mặc cầm bút trên bàn, nhanh chóng viết 1 chữ số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3278013/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.