Ô tô chạy nhanh một vòng thành phố, sau đó liền chạy thẳng vào trong sở cảnh sát thành phố X.
Xe Lãnh Tử Mặc như đang vào chỗ không người, an ninh gác cửa chỉ thoángnhìn biển số xe, đã rụt đầu lại vào trong, chiếc xe màu đen không coi ai ra gì dừng lại ngay cửa lớn.
”Xuống xe!”
Lãnh Tử Mặc đẩy cửa xe ra bước xuống, Lạc Tiểu Thiến không biết anh đưacô đến đây để làm gì, chỉ ngoan ngoãn xuống xe, đi theo phía sau anh.
Sớm đã có cảnh sát trực ban niềm nở đón tiếp, “Lãnh thiếu, trễ như vậy, sao anh còn đến đây?”
”Người đang ở đâu?” Lãnh Tử Mặc nhàn nhạt hỏi.
”Ở trên lầu, mấy tiếng qua cũng không hề rảnh rang, anh dặn dò đặc biệtchăm sóc thật tốt, chúng tôi đâu thể chậm trễ được?” Người cảnh sát trẻtuổi ân cần dẫn hai người lên lầu, đẩy cửa căn phòng thứ nhất ra.
Bên trong, không gian không nhỏ, một người đàn ông co người nằm trên sàn nhà lạnh như băng, trên áo trong màu sáng đầy dấu chân to và vết máu,bốn phía, mấy người đàn ông còn lại đều xắn tay áo, một người còn nắmdây lưng trong tay.
Thật rõ ràng, vừa rồi người kia nói “chăm sóc thật tốt”, hoàn toàn là nghĩa ngược lại.
Lạc Tiểu Thiến chỉ nhìn lướt qua, liền dời ánh mắt.
Trường hợp máu me như vậy, cô không hề thích.
”Lãnh thiếu!”
Thấy Lãnh Tử Mặc, vài người đều lễ phép tiến đến, kẻ mời hút thuốc người mời ngồi, trong đó có một người bưng thùng nước lên, hắt nước lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277989/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.