Anh, lo lắng cho cô?
Không thể nào đâu?!
Lạc Tiểu Thiến ngẩng mặt lên, thật dè dặt nhìn sắc mặt anh một chút.
”Anh... Anh đi tìm tôi à?”
Nếu không phải, anh ta rảnh không có việc gì, đi đến đó ngắm cảnh sao?!
Lãnh Tử Mặc lặng im không lên tiếng.
”Cảm ơn!”
Mặc dù có chút không rõ vì sao anh đi tìm mình, Lạc Tiểu Thiến vẫn nóilời cảm ơn, rất rõ ràng, nếu không phải anh đến đúng lúc, cô chắc chắntiêu rồi.
Lãnh Tử Mặc nhìn mồ hôi lạnh trên trán cô, “Nằm xuống!”
Đầu còn hơi choáng váng, Lạc Tiểu Thiến ngoan ngoãn nằm xuống gối, anhliền đi vào phòng vệ sinh, chỉ chốc lát trong tay cầm một chiếc khănlông trắng đi ra, giúp cô lau mặt, “Lật người qua!”
Lạc Tiểu Thiến còn chưa từ động tác giúp mình lau mặt của anh mà phục hồi tinh thần lại, “Hả?”
”Nghiêng người!” Giọng Lãnh Tử Mặc trầm xuống.
Cô không có hơi sức để cãi nhau với anh, chỉ ngoan ngoãn nghe lời nghiêng người sang bên.
Chăn khẽ nhúc nhích, sau đó còn có khăn nóng với vào vạt áo sau, chậm rãi lau qua lưng cô.
Anh... đang giúp cô kì lưng!
Da thịt toàn thân Lạc Tiểu Nhiên trong nháy mắt trở nên căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu nóng lên, “Để tôi tự làm...”
Lãnh Tử Mặc không lên tiếng, cánh tay đang đỡ trên người cô lại dùng thêm mấy phần sức, cô muốn động đậy cũng không được.
Cô không nhìn thấy anh, nhưng tuy là cách khăn lông, cô vẫn cảm giácđược độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277986/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.