Hôn cô, Lãnh Tử Mặc dùng loại phương thức đặc biệt tuyên bố bản quyền của mình đối với Lạc Tiểu Thiến.
Anh không thích nhìn bộ dáng khóc của cô, hơn nữa càng không thích, thấy cô khóc vì người đàn ông khác.
Cô là của anh, sao có thể đau lòng khóc vì người khác chứ!
Hương vị của cô vẫn ngọt ngào như trong ký ức anh, lúc hôn anh cũng bấttri bất giác, từ trừng phạt trở thành triền miên, rời khỏi môi cô, anhhôn lên mặt cô, hôn lên từng giọt nước mắt, khóe mắt chưa khô.
Sau đó, một lần nữa rơi lên trên môi nàng.
Trong ngực anh, khi được hôn, trong lòng Lạc Tiểu Thiến đang vô vùng đau, dường như bị nụ hôn của anh đốt cháy sạch sẽ.
Tim đập càng lúc càng nhanh, hô hấp càng cũng càng gấp, thân thể cô theo tự nhiên mềm xuống.
Anh dây dưa lưỡi cô, làm cô và anh cùng nhau nhảy múa, bàn tay từ bênhông cô rời đi, qua chiếc áo mỏng vuốt ve lưng cô, mái tóc dài của cô,rồi lại trượt xuống, rơi xuống ngực cô.
Tuy đã cách một lớp quần áo, nhưng độ ấm bàn anh vẫn truyền vào.
Thân thể Lạc Tiểu Thiến khẽ run, hoảng loạn xoay mặt, né tránh nụ hôn của anh.
”Không muốn!”
Bây giờ còn đang trên xe, tuy cô bị anh hôn đến mức choáng váng mơ hồ, nhưng vẫn không quên vấn đề này.
”Không phải cô đã nói sẽ bồi thường cho tôi sao?”
Lãnh Tử Mặc cho rằng cô từ chối, nhìn vào mắt cô, anh trầm giọng hỏi.
“Không phải...” Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277963/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.