Thật muốn ăn!
Lạc Tiểu Thiến theo bản năng nuốt nước bọt xuống.
”Muốn ăn tôi sao?”
Giọng nói anh nhẹ nhang vang bên tai cô.
Độ tự luyến (Tự yêu vẻ đẹp của mình) của anh thật cao!
Lạc Tiểu Thiến bũi môi trong bóng tối, nhắm mắt lại.
Cô ngủ, ngủ!
Giả ngủ?
Lãnh Tử Mặc cũng không vạch trần, bàn tay liền từ hông cô đi lên, để tay lên chỗ mềm mại trước ngực cô.
Đầu óc Lạc Tiểu Thiến vo ve một chút, trong nháy mắt bản thân kéo căng ra.
”Tôi muốn đi ngủ, anh lấy tay ra!”
”Tôi thích như vậy!”
Giọng nói anh rất nhẹ nhưng vẫn bá đạo như cũ.
Giống như thân thể này là vật sở hữu của anh chứ không phải của cô!
Cô giãy dụa tránh người ra, nhưng không thể nào tránh khỏi tay anh,lạichẳng hề biết rằng cô hành động như vậy sẽ khiến anh chả kìm chế được.
”Nếu còn loạn nữa thì tự gánh lấy hậu quả!”
Giọng nói của anh mang mấy phần khác lạ, mà hai thân thể chỉ cách nhaucó hai lớp quần áo mỏng, cô có thể cảm thận sự biến hóa nơi nào đó trêncơ thể anh, không dám làm loạn nữa, bất động như con rối gỗ.
Cô thật sự sợ anh không kiềm chế nổi sẽ bắt cô dùng phương pháp khác giúp anh giải quyết.
Thấy cô không phản kháng nữa, tay Lãnh Tử Mặc rời khỏi ngực cô rồi để trên bụng cô.
Cô dựa vào trong lòng anh, đằng sau lưng cảm thấy thật ấm áp và cánh tay anh cũng vậy.
Căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277954/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.