Nhưng mà..
Một giây sau, bàn tay anh đã từ sườn mặt của cô mà luồn vào tóc cô.
Lúc cô hiểu được thì môi anh đã chạm môi cô.
Lại là một phen hung hăng chà đạp, đem môi cô hôn cắn đến sung đỏ lên,hô hấp dồn dập, mềm nhũn trong ngực anh thành một mảnh, lúc này Lãnh TửMặc mới vừa lòng buông cô ra.
“Thu dọn chén đũa, chuẩn bị đi thôi!”
“Vì sao….” Cô bất mãn hỏi lại, đồ ăn là cô làm, còn muốn cô rửa chén, “Chẳng lẽ anh chỉ biết ăn sao?”
“Không sai!” Lãnh Tử Mặc từ trên cao nhìn xuống cô, “Ngoài ăn cơm ra, tôi còn có thể ăn người!”
Lạc Tiểu Thiến không phản bác được.
Cô thật không tin được, người đàn ông trước mặt này, thật là thần tượng hoàn mỹ mà cô từng hâm mộ một thời sao?
Quả nhiên, đàn ông là cùng một loại, tất cả đều sũy nghĩ bằng nửa thân dưới như động vật.
Người có thể cùng động vật chấp nhất sao?
Động vật biết rửa chén sao?
Không thể!
Cho nên, cô không cùng hắn chấp nhất.
Oán thầm trong lòng, cô xoay người, thu thập chén đĩa, cho vào trong bồn rửa sạch.
Ánh mắt Lãnh Tử Mặc dừng lại một chút trên người cô, xoay người ra ngoài.
Đem mọi thứ rửa sạch sẽ, để lại vị trí cũ, lau chùi cái bàn, thu dọn rác rưởi…Làm xong mọi thứ, cô là tay quen dễ làm.
Sauk hi mẹ cô lâm bệnh, mọi việc trong nhà đều là cô làm.
Vừa lòng nhìn phòng bếp sạch đẹp như mới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277942/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.