Lãnh Tử Mặc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bếp, cửa mở ra, thân ảnh của cô lập tức hiện ra trong tầm mắt của anh.
Cô mặc chiếc áo rộng thùng thình của anh, vạt áo buộc eo lại hiện rađường cong, mái tóc dài tùy ý dùng một cây đũa búi trên đỉnh đầu, lộ rachiếc cổ trắng thon dài, thấp thoáng sau cổ áo là những dấu hôn nở rộ.
“Thành công!”
Lạc Tiểu Thiến nhanh nhẹn dùng cái xẻng nhỏ xúc trứng ra đĩa, xem tác phẩm mình làm, hài lòng nở ra nụ cười.
Tuy rằng có máy hút khói, nhưng vẫn có thể ngửi thấy nồng đậm mùi sữa, còn có hương vị của trứng tươi.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào trên thân thể cô, nhìn như người cô tỏa ra ánh sáng vàng.
Đem đĩa trứng bày vào khay, rót sữa bò vào cốc, cẩn thận lau đi vết nước đọng trên khay, rồi đem đũa sạch để sang một bên…. Bộ dáng của cô giống như là dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho người đàn ông của mình.
Trong lòng Lãnh Tử Mặc tự nhiên mà cảm thấy mềm mại thêm mấy phần.
“Anh đến rồi!” Chú ý anh đứng bên cạnh của, cô dương môi cười một cái, “Đúng lúc, vẫn còn nóng mau ăn đi.”
Lãnh Tử Mặc bước tới, ngồi vào bàn, nhìn cốc sữa anh hơi nhíu mi, “Tôi muốn cà phê!”
Sữa là khi có mẹ anh có uống, hiện tại, mỗi buổi sáng, anh có thói quen uống cà phê.
“Nấu nhiều như vậy, làm sao tôi có thể uống hết, hơn nữa, uống cà phêbuổi sáng không tốt cho dạ dày!” Cởi bỏ tạp dề, cô ngồi xuống đối diệnanh, cô cười đẩy cốc sữa về hướng anh, “Lãng phí, đây không phải là thói quen tốt!”
Cha qua đời, gia thế suy tàn, vì mẹ lâm bệnh, cô có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Đối với cô, có đồ ăn chính là một niềm hạnh phúc.
Cho nên, khi có đồ ăn, tâm trạng của cô luôn tốt.
Cách một cái bàn nhìn khuôn mặt tươi tắn rạng ngời của cô, Lãnh Tử Mặc cầm cốc sữa, “Trông cô như rất vui vẻ?”
Anh không hiểu, cô vui vẻ chỉ cần điều đơn giản như vậy?!
“Chẳng lẽ lúc được ăn lại khóc sao?” Lạc Tiểu Thiến cười tự giễu, “Đốivới người nghèo chúng tôi, có thể không lo đến ăn ở, đi lại, đã là mộtniềm hạnh phúc!”
Nói xong rồi, cô lại hối hận.
Cô sao lại muốn nói với anh những điều đó, với thân phận địa vị của anh, không lo áo cơm, sao lại có thể hiểu được cảm giác của cô?
“Nhanh ăn đi, câu nói này nói thế nào nhỉ..chỉ có yêu cùng đồ ăn làkhông được phụ lòng…không đúng….lãng phí là phạm tội!” Mới vừa mở miệng, cô đã đem chính mình phủ định, tình yêu là chó má, đồ ăn mới là tốicần thiết, trứng tươi vĩnh viễn sẽ không vì đôi đũa trúc bình thường màchạy khỏi cái đĩa đến đôi đũa ngà voi, gắp lên miếng trứng tươi, cô nhưtả hận mà cắn một miếng to, “Lạc Tiểu Thiến tôi làm trứng tươi, khôngphải ai cũng có cơ hội ăn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]