Cảm giác được ngón tay của anh lơ đãng mà xẹt qua da thịt khiến Lạc Tiểu Thiến toàn thân tóc gáy dựng lên.
Cái tên này, sẽ không lại nghĩ….cái kia đi?!
“Cái kia…..tôi hiện tại thật không thoải mái….” Cô nâng tay bắt lấy bàn tay anh, “Có thể…..để ngày mai không?”
“Có thể!” Lãnh Tử Mặc tà ý liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô đangquay đi, tay phải hơi dùng sức, liền đem áo sơ mi của cô kéo xuống bảvai.
Rõ ràng nói ngày mai, vì sao còn muốn thoát y phục của cô chứ?
“Anh…”
Lạc Tiểu Thiến vừa muốn nổi giận, ngón tay của anh đã rơi trên bờ vaicô, thấy da thịt mát lạnh, lại có mùi bạc hà bay vào chop mũi.
Cô nghi ngờ quay mặt, thấy anh đem thuốc mỡ bôi lên vết cắn của anh trên vai mình.
Chờ Lạc Tiểu Thiến khôi phục lại tinh thần, ý muốn tự mình thoa thuốc,Lãnh Tử Mặc đã thu hồi ngón tay, đem áo sơ mi của cô chỉnh lại ngayngắn, ngồi vào ghế bên cạnh cô, dùng khăn lau sạch tay, bắt đầu ăn cơm.
Miễn cưỡng ăn nửa bát cháo, Lạc Tiểu Thiến liền để thìa xuống.
“Cái kia…..” Cô liếc mắt nhìn Lãnh Tử Mặc đang ngồi bên cạnh, thật sựkhông biết nên xưng hô với hắn thế nào thì tốt, “Tôi có chuyện, muốncùng anh trao đổi….”
Lãnh tiên sinh, Lãnh tổng, tựa hồ quá xa cách, kêu tên anh, bọn họ lại chưa thân mật đến như vậy.
“Tôi có tên!” Lãnh Tử Mặc buông đũa xuống.
“Lãnh Tử…”
“Bỏ họ!”
“Tử Mặc!” Cô thử thăm dò gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277915/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.